Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Một lần gặp gỡ, tương tư kéo dài (1)


trước sau

Editor: Nguyetmai

Lương Thần đứng ngoài hành lang nhìn chằm chằm phòng vẽ hồi lâu, mới xoay người xuống lầu.

Không biết có phải vì buổi sáng gặp được Cảnh Hảo Hảo hay không, sau khi về đến công ty, trong cuộc họp buổi chiều, Lương Thần có chút mất tập trung.

Thời tiết hôm nay không đẹp lắm, tuyết từ mấy hôm trước còn chưa tan hết, in dấu chân người đi đường trông thật bẩn. Anh ngồi gần cửa sổ phòng họp, cúi xuống nhìn dòng người qua lại, trong đầu lại phút chốc hiện lên bóng dáng của Cảnh Hảo Hảo.

Sau đó, anh tự vẽ ra cảnh tượng của riêng mình, khi cô đi dạo phố một mình, có phải cũng vui vẻ cầm một que kem ăn không biết chán giữa ngày đông rét buốt như những người kia? Hay thỉnh thoảng lại đưa tay lên xoa xoa mặt mình vì lạnh như một số kẻ khác?

Trong phòng họp có điều hòa, nhiệt độ chênh lệch rõ rệt, hơi nước bên ngoài gặp phải kính cửa sổ liền kết thành giọt nước, dần che khuất tầm nhìn của Lương Thần. Anh không kiềm được chạm lên mặt kính, vô thức viết lên đó hai chữ "Hảo Hảo".

Hảo Hảo… "Nữ" ghép "tử" thành một chữ "Hảo", đúng là một cái tên thật đẹp.

Cũng như bản chất con người cô vậy, là một cô gái tốt.

"Tổng Giám đốc Lương? Tổng Giám đốc Lương?"

Đột nhiên có giọng nói cắt đứt mạch suy nghĩ của anh, anh bình tĩnh quay lại, khẽ "Hửm?" một tiếng.

Thấy cả phòng họp đều đang nhìn mình, anh nhíu mày nhìn sang trợ lý bên cạnh. Trợ lý lập tức hiểu ý nhắc lại nội dung cuộc họp lần nữa.

"Tổng Giám đốc Lương, là thế này, chúng ta đã thu mua gần hết diện tích đất ở phía Nam thành phố rồi, chỉ còn một hộ gia đình ở khu vực trung tâm vẫn sống chết không chịu bán lại."

Anh lạnh lùng hỏi: "Họ có yêu cầu gì?"

"Yêu cầu được bồi thường gấp đôi những người khác."

Lương Thần nhíu mày, nhớ đến dự án mình đang chuẩn bị tiến hành, im lặng một lúc rồi
nói: "Cho họ gấp đôi tiền bồi thường, nhanh chóng lấy được mảnh đất đó."

Nhận được lệnh của Lương Thần, mọi người trao đổi thêm một lúc, anh chăm chú nghe chốc lát, lại bắt đầu mất tập trung, khi nghe có người gọi mình, anh buột miệng thốt ra hai chữ: "Hảo Hảo."

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy sếp lớn hôm nay hơi khác thường.

Sắc mặt của Lương Thần không thay đổi chút nào, ung dung nói: "Cuộc họp hôm nay tạm dừng ở đây." Dừng lại một chút, anh hỏi trợ lí: "Lịch trình tiếp theo của tôi là gì?"

"Tám giờ rưỡi tối có tiệc xã giao ạ!"

"Ừm, tám giờ xuất phát."

Nói xong, anh đứng dậy ra khỏi phòng họp.

Về đến phòng làm việc, anh hơi mệt mỏi ngồi xuống xô-pha, xoa bóp mi tâm.

Hôm nay anh làm sao vậy? Cứ không ngừng nhớ đến cô gái kia?

Chẳng lẽ vì hôm nay về nhà nhìn thấy cô ư?

Anh chậm rãi thở dài thườn thượt, bỗng nhớ đến một câu nói, có vẻ rất hợp với tâm trạng của mình lúc này: Một lần gặp gỡ, tương tư kéo dài.

***

Tiệc xã giao tối nay do một người trong Ủy ban Xây dựng mời, thiết đãi món Mãn Hán Toàn Tịch.

Suốt ngày ăn thịt ăn cá, khó tránh cảm thấy ngấy, Lương Thần ăn không bao nhiêu, tâm trạng cũng không được tốt nên cũng không nhiều lời, có người mời rượu, anh cũng không từ chối, cứ thế uống cạn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện