Editor: Nguyetmai
Chu Nam sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn anh.
Lúc nãy, ngoại hình của anh khi vừa xuất hiện đã khiến cô ta sốc nặng, giờ mặt đối mặt với anh rồi, cô ta mới phát hiện, anh quả thật đẹp trai đến rung động lòng người!
Lương Thần không đợi cô ta lên tiếng, cũng không tức giận, chỉ nhếch môi hỏi tiếp: "Cô vào giới showbiz được mấy năm rồi?"
Cảnh tượng Lương Thần rửa chân cho Cảnh Hảo Hảo lúc nãy khiến ai ai cũng nhận ra, cô gái này chính là báu vật trong lòng bàn tay anh.
Thậm chí, Chu Nam còn nghĩ, lần này chắc chắn cô ta đã gây họa lớn, thế nhưng, khi anh đã biết rõ cô ta đánh Cảnh Hảo Hảo, anh vẫn hỏi cô ta bằng giọng điệu rất ôn hòa.
Thái độ của anh khiến cô ta vừa sợ hãi vừa nghi ngờ.
Chu Nam do dự giây lát, mới ấp úng đáp: "Sáu… sáu năm rồi."
"Sáu năm." Lương Thần lặp lại khoảng thời gian này, nhớ ra Cảnh Hảo Hảo cũng đã vào nghề được sáu năm, anh mới chậm rãi gật đầu, từ tốn hỏi tiếp: "Sáu năm là khoảng thời gian không ngắn, có thể đảm nhận vai chính, chắc hẳn cô cũng đã đóng rất nhiều phim rồi nhỉ?"
Thái độ như đang trò chuyện của anh khiến Chu Nam đang thót tim dần bình tĩnh trở lại.
Hóa ra, Cảnh Hảo Hảo trong lòng Lương Thần cũng chỉ có vậy mà thôi, có khi nào anh có ý với cô ta không? Huống hồ, cô ta là diễn viên thực lực còn Cảnh Hảo Hảo chẳng qua chỉ là một diễn viên hạng ba tép riu.
Nghĩ đến đây, cô ta khôi phục khí chất thường ngày, khẽ gật đầu với Lương Thần, kể tên mấy bộ phim khá nổi tiếng mình từng đóng vai chính.
Giọng Chu Nam cố tình tỏ ra dịu dàng, nghe rất giả tạo, hoàn toàn không còn vẻ tự cao tự đại dọa nạt người
khác như thường ngày.
Lương Thần cũng không cắt lời, chỉ đợi cô ta nói xong mới khẽ gật đầu: "Tốt, rất tốt!" Trông anh như đang khen cô ta một cách chân thành.
Chu Nam mỉm cười tự tin, vừa định nói cảm ơn anh đã quá khen, Lương Thần bỗng ném phăng kịch bản vào mặt cô ta.
Vừa nhàn nhã trò chuyện lại lập tức trở mặt vô tình, anh thay đổi quá chóng vánh khiến ai cũng mờ mịt không hiểu gì.
"Tốt, rất tốt! To gan lắm, dám đụng đến người phụ nữ của tôi!"
Giọng anh lạnh lùng, mang theo vẻ uy hiếp rõ ràng.
Những người xung quanh thấy đạo diễn đã chối bỏ trách nhiệm từ sớm, giờ càng không ai dám ra mặt nói giúp Chu Nam.
Chu Nam sửng sốt trước sự thay đổi đột ngột của Lương Thần, sau đó lại thấy anh khẽ nói bằng giọng trầm thấp: "Người từng đóng vai chính trong bao nhiêu bộ phim mà có thể nhớ nhầm kịch bản? Cô coi tôi là thằng ngu đấy à?"
"Trong cái nghề này, cô đấu đá thế nào tôi mặc kệ, nhưng trước mặt tôi thì dẹp hết mấy trò bịp bợm thấp hèn đó đi!"
Chu Nam đứng ngồi không yên, lúc này cô ta mới hiểu ra, ban nãy Lương Thần tao nhã lịch sự chỉ để thăm dò nội tâm cô ta, tìm kẽ hở chọc thủng lớp vỏ ngụy trang của cô ta!
Trán Chu Nam túa đầy mồ hôi, cô ta thấp thỏm nhìn anh, bật thốt: "Tổng Giám đốc Lương, tôi không cố ý đâu, tôi thật sự không cố ý."