Editor: Nguyetmai
Ngừng lại một chút, Lương Thần quay đầu nhìn Cảnh Hảo Hảo, gằn từng chữ một: "Lấy một trả mười, Hảo Hảo, em thấy thế nào? Lấy một trả mười, có nghĩa là, cô đánh người của tôi một bạt tai, tôi phải trả lại cô mười cái! Trước mặt bao nhiêu người như thế, lần này Chu Nam chắc chắn sẽ vô cùng nhục nhã! Khi mọi người nghe thấy câu này, ai nấy đều không nhịn được mà hít thở sâu, đồng loạt nhìn Chu Nam rồi nhao nhao nhìn sang Cảnh Hảo Hảo. Giọng điệu của Lương Thần vốn vừa lạnh lùng vừa nghiêm nghị, chỉ có lúc anh gọi "Hảo Hảo" thì giọng điệu mới chuyển sang vẻ dịu dàng tận cùng. Giọng anh vốn rất êm tai, giờ lại tỏ ý hỏi dò ý kiến của Cảnh Hảo Hảo, chỉ một tiếng gọi đã khiến cho trái tim cô như ngừng đập. Cô ngước lên, thấy mọi người xung quanh, bao gồm cả Chu Nam đang khóc sướt mướt đều đang nhìn cô, đợi cô ra quyết định cuối cùng. Cảnh Hảo Hảo thực sự không có tí cảm tình với Chu Nam, nhưng cô cũng không phải loại người được chiều sinh kiêu ngạo. Vậy nên, Cảnh Hảo Hảo do dự một chút, vẫn nói với Lương Thần: "Bỏ đi, cô ấy đã xin lỗi rồi, cứ bỏ qua chuyện này đi." Lương Thần không lên tiếng, vẫn nhìn cô như đang thầm thể hiện sự bất mãn với lời cô nói. Cô ngẫm nghĩ rồi tiếp tục: "Cô ấy là con gái, không nên làm như vậy." Lương Thần đột ngột đưa tay ôm lấy eo Cảnh Hảo Hảo, ấn cô vào lòng mình, từ tốn cất giọng: "Em cũng là con gái mà." Cảnh Hảo Hảo bị một câu nói này của anh làm giật mình. Ngay sau đó, Lương Thần lại bổ sung: "Cô ta là con gái, em nói giúp cô ta, nhưng em cũng là con gái, ai nói giúp em chứ?" Cảnh Hảo Hảo nâng mi, nhìn thẳng vào mắt Lương Thần, đáy mắt anh tỏ rõ sự kiên quyết như thể đã xác định hôm nay phải trả đũa Chu Nam
gấp mười lần mới thôi. Khi ở bên Thẩm Lương Niên, anh không phải không biết cô đã gặp bao nhiêu chuyện ấm ức khi đi quay. Dù vậy, lần nào anh cũng an ủi cô, dỗ dành cô, cô cũng từng cảm động, vui mừng, rơi lệ vì những lời an ủi đó. Tuy người đàn ông trước mặt không hề dịu dàng ấm áp hay tốt tính như Thẩm Lương Niên nhưng lúc cô chịu khinh thường, anh sẽ không dỗ dành cô mà chỉ bảo với cô rằng, cô cũng là con gái. Tất nhiên cô hiểu lời này của anh có ý gì. Đều là con gái như nhau, những đãi ngộ mà người khác được hưởng, lẽ ra cô cũng phải được hưởng... Ngày trước, nào có ai nói giúp cô dù chỉ một câu, vậy thì giờ đây, anh cũng không chấp nhận bất kì sự cầu xin hay nói đỡ nào! Từ tận sâu đáy lòng, cô thật sự đã cảm nhận được sự rung động mãnh liệt mà anh mang đến. Chu Nam nỉ non: "Tổng Giám đốc Lương, Tổng Giám đốc Lương, tôi thật sự đã biết lỗi rồi, anh đừng làm vậy. Anh hãy cho tôi một cơ hội, tôi xin thề, sau này tôi sẽ không dám nữa…" Tục ngữ nói rất hay, lúc nên tha thì tha, thế nhưng, với Lương Thần, giờ khắc này, anh nhất định phải thị uy giúp Cảnh Hảo Hảo. Trong giới showbiz, mọi thứ đều lan truyền với tốc độ chóng mặt, anh phải khiến cho tất cả mọi người đều biết, Cảnh Hảo Hảo đang được anh che chở! "Ý cô là, cô chọn cách biến mất hoàn toàn trong giới showbiz này?" Trên gương mặt Lương Thần không hề có chút gì gọi là thương hương tiếc ngọc. Anh mím môi cười lạnh, rút điện thoại từ trong túi ra, tỏ vẻ như sắp gọi điện.