Editor: Nguyetmai
Nói rồi, Cảnh Hảo Hảo mở cửa xe, lúc cô chuẩn bị ngồi vào, Kiều Ôn Noãn lại mở túi mình, lấy ra một phong thư, đưa đến trước mặt cô.
"Nếu đã không muốn vào quán cà phê phía trước nói chuyện thì tôi sẽ giao thẳng thứ này cho cô luôn."
Cảnh Hảo Hảo không đáp, nhìn phong thư mỏng dính trước mặt, thầm nghĩ bên trong chắc cũng không có gì nhiều.
Cô nhớ đến những bức ảnh mà mình đã nhận qua tin nhắn liền mím môi, ngẩng đầu nhìn Kiều Ôn Noãn: "Lần trước tôi đợi Lương Niên ở sân bay, người lấy điện thoại của anh ấy gửi ảnh cho tôi chắc là cô rồi."
Kiều Ôn Noãn không ngờ cô lại nhắc đến chuyện lần trước, hơi khựng lại.
Sắc mặt Cảnh Hảo Hảo bình thản: "Lần này, không cần biết cô đưa thứ gì cho tôi, tôi cũng sẽ không xem. Thẩm Lương Niên đã đến với cô, tôi không quan tâm mọi chuyện giữa cô và anh ấy."
Cảnh Hảo Hảo thầm nghĩ, Kiều Ôn Noãn chắc chắn đến để khoe khoang, trong phong thư kia có lẽ là ảnh chụp.
Dù cô và Thầm Lương Niên đã thật sự chia tay nhưng anh vẫn là mối tình của cô, cũng là người mà giờ cô buộc phải quên đi. Cảnh tượng anh và người con gái khác ở bên nhau vẫn có thể khiến cô đau đớn. Gần đây, cô đã sống rất tốt, vậy nên, thà rằng không xem, mắt không thấy thì lòng không phiền.
Kiều Ôn Noãn giờ mới hiểu được ý Cảnh Hảo Hảo nói là gì. Cô ta cong môi cười, thản nhiên thừa nhận: "Đúng, lần đó quả thực là tôi dùng điện thoại của Thẩm Lương Niên chụp ảnh chúng tôi ở bên nhau rồi gửi cho cô."
Hôm đó, khi Thẩm Lương Niên rời khỏi nhà cô ta, cô ta đã không còn có thể tìm thấy anh được nữa. Mấy hôm nay, ngày nào cô ta cũng cố sức để liên lạc với anh, thậm chí, bỏ mặc công việc trong giới showbiz. Cô ta từ chối rất nhiều quảng cáo và lời mời chào chỉ để
đi tìm anh, nhưng cuối cùng cũng chẳng được tích sự gì. Kiều Ôn Noãn mất ngủ suốt đêm, lúc nào cô ta cũng sợ Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên sẽ tro tàn lại cháy, quay lại bên nhau lần nữa.
Cô ta không thể khiến Thẩm Lương Niên từ bỏ nên sau khi suy tính kĩ càng, cô ta quyết định khiến Cảnh Hảo Hảo buông tay.
Cô ta sẽ không cho tình yêu của bọn họ có bất kì cơ hội sống sót nào.
Kiều Ôn Noãn tiếp tục nhìn Cảnh Hảo Hảo: "Có lẽ cô không biết, thật ra tin nhắn mà Thẩm Lương Niên nói muốn đưa cô đi khỏi đây cũng là do tôi gửi. Ai ngờ, cô lại ngốc nghếch tin tưởng như thế, còn đến sân bay đợi anh ấy nữa."
Nói đến đây, nụ cười trên khuôn mặt cô ta rạng rỡ vô cùng, nhưng lời cô ta nói lại độc địa như rắn rết: "Hảo Hảo, tôi muốn hỏi, cô ngây thơ đến sân bay đợi Thẩm Lương Niên mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng lại nhìn thấy ảnh anh ấy lên giường với tôi, lúc đó, lòng cô thấy thế nào?"
Nếu đổi lại là trước đây, Cảnh Hảo Hảo thật sự chọn cách tin tưởng Thẩm Lương Niên, nhưng bây giờ, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, mọi thứ đã thay đổi quá nhiều, mọi niềm tin trước đây cũng lung lay muốn sụp đổ.
Thậm chí, trong đầu cô, còn xuất hiện cả ý nghĩ tin tưởng Kiều Ôn Noãn, khó trách Lương Thần lại dùng số lạ gửi tin nhắn cho cô, khó trách hôm đó anh thất hẹn… Hóa ra, tất cả đều là một màn kịch Kiều Ôn Noãn tự biên tự diễn.
Còn cô, chính là kẻ ngốc nghếch nhất trong màn kịch này.