Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Trò đùa “ngoài ý muốn” (4)


trước sau

Việc này xảy ra quá đột ngột, Cảnh Hảo Hảo còn chưa kịp phản ứng chứ đừng nói đến tìm cách giải quyết, cho nên, theo bản năng, Cảnh Hảo Hảo liền chọn cách trốn tránh. Cô nuốt khan, nói với giọng yếu ớt: "Không cần đâu! Lương Niên, họng của em không có gì đáng ngại cả, ngủ một giấc là khỏi thôi."

Nói xong, như sợ Thẩm Lương Niên vẫn khăng khăng đòi đến, Cảnh Hảo Hảo bèn bổ sung thêm: "Hôm nay em mệt lắm! Hai mắt díp hết lại rồi, muốn đi ngủ thôi."

Bên kia đầu dây, Thẩm Lương Niên ngập ngừng giây lát mới nói: "Vậy được rồi, em nghỉ ngơi cho khoẻ đi!"

Cảnh Hảo Hảo thầm thở phào một hơi, sau đó hai bên chúc nhau "ngủ ngon" rồi cúp máy.

Đêm dần về khuya, cô trằn trọc trở mình trên giường mãi không sao ngủ được, cứ nhắm mắt là trong đầu lại hiện lên những cảnh đáng sợ xảy ra đêm qua giữa mình và người đàn ông kia tại khách sạn Tứ Quý, cả người run rẩy như thể đối phương vẫn còn áp lên người cô.

***

Cùng lúc đó, trong khách sạn Tứ Quý, sau khi cúp điện thoại, Thẩm Lương Niên mất hứng đứng trước khung cửa sổ sát sàn nhìn về phía xa.

Cửa sổ phòng anh ta vừa hay nhìn ra sông Hoàn Thành của thành phố Giang Sơn. Dòng sông êm đềm chảy ngang qua trung tâm thành phố, dọc hai bên bờ là ánh đèn lấp lánh từ những toà nhà cao tầng phản chiếu xuống mặt sông khiến nước sông trong vắt lại lung linh như một ly rượu nồng.

Đột nhiên, một thân thể mềm mại thơm ngát ôm chặt lấy anh ta từ phía sau, kèm theo đó là giọng nói ngọt ngào êm tai: "Lương Niên, anh đang nghĩ gì vậy?"

Thẩm Lương Niên chớp mắt thu lại tâm tư, vừa quay lại thì người phụ nữ kia đã kiễng chân ôm chặt lấy cổ anh, chu môi nũng nịu: "Em tắm xong rồi…"

Thẩm Lương
Niên quét mắt nhìn cơ thể ấm áp mềm mại của Kiều Ôn Noãn gần như sắp treo cả lên người anh, kéo cánh tay đang vòng qua cổ mình xuống.

"Em ngủ trước đi."

"Em không..."

Kiều Ôn Noãn dẩu môi làm nũng muốn tiếp tục bám riết lấy Thẩm Lương Niên, vừa khiêu khích vừa đẩy anh ta về phía chiếc giường gần đó...

Sau khi kết thúc, Thẩm Lương Niên ngửa đầu, tay trái kẹp điếu thuốc liên tục đưa lên miệng rít, nhả từng vòng khói tròn trĩnh.

Kiều Ôn Noãn nằm trong lòng Thẩm Lương Niên, ngón tay trêu chọc vuốt ve vòm ngực anh ta, ngẩng đầu yêu kiều cười nói: "Lương Niên, ngày mai đi dạo phố với em được không?"

Thẩm Lương Niên không tiếp lời mà đưa điếu thuốc lên rít hơi cuối, sau đó dụi vào chiếc gạt tàn đặt trên tủ đầu giường rồi nhả ra một vòng khói đậm. Anh ta quay đầu nhìn Kiều Ôn Noãn nói: "Tiểu Noãn, chưa đầy mười ngày nữa là tới sinh nhật hai mươi tuổi của Hảo Hảo rồi."

Nụ cười trên mặt Kiều Ôn Noãn vụt tắt.

"Lương Niên, ý anh là sao?"

"Tiểu Noãn, trước đây chúng ta đã giao hẹn rõ ràng, chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi. Em cũng biết anh đã hứa với Hảo Hảo đợi đến ngày sinh nhật hai mươi tuổi của cô ấy, anh sẽ cho cô ấy một thân phận danh chính ngôn thuận."

Thẩm Lương Niên dừng lại chốc lát mới nói tiếp: "Bây giờ, anh đã làm việc có lỗi với cô ấy, anh không thể cứ tiếp tục như vậy sau khi cô ấy trao thân cho anh nữa."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện