Động tác lui vào nhà vệ sinh của Cảnh Hảo Hảo cũng lập tức cứng đờ. Trong khoảnh khắc, cô không biết bản thân choáng váng hay ngốc nghếch, cứ thế quên cả sợ hãi, mắt đối mắt với Lương Thần.
Anh nhìn cô nhưng không có bất kì hành động gì khác. Cô cũng nhìn lại anh, không dám thở mạnh.
Một lúc lâu sau, anh đột nhiên thả tay, ngắt điện thoại rồi bước từng bước về phía cô. Anh bước đến một bước, cô lại lui về sau một bước, mãi đến khi cả người cô dán sát vào vách tường lạnh lẽo của nhà vệ sinh, không thể lui thêm bước nào nữa mới đành phải ngừng lại.
Lương Thần dừng lại, cách Cảnh Hảo Hảo một bước chân. Anh hơi cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống ánh mắt cô hồi lâu, nói: "Hảo Hảo, em không định nói cho tôi biết vì sao lúc này em lại xuất hiện ở thành phố Giang Sơn sao?"
Giọng anh vẫn rất ung dung bình tĩnh nhưng rơi vào tai cô lại chỉ khiến cô sợ đến mức đầu óc hỗn loạn.
Cô ép chính mình phải bình tĩnh lại, nhanh chóng tìm một lý do để giải thích cho anh nhưng ngay sau đó, Lương Thần lại đột nhiên vươn tay giằng lấy túi xách của cô, lục lọi bên trong hồi lâu rồi lấy ra một chiếc nhẫn và một hộp thuốc.
Lương Thần nâng mắt nhìn lướt qua Cảnh Hảo Hảo, sau đó lại lật xem nhãn hiệu hộp thuốc trong tay, nhìn thấy chữ "Progesterone" trên vỏ hộp, anh nhíu mày tiếp tục xem đến giấy hướng dẫn sử dụng bên trong.
Càng đọc hướng dẫn sử dụng, gương mặt của Lương Thần càng sa sầm lại. Khi Cảnh Hảo Hảo cho rằng anh sẽ nổi trận lôi đình, anh lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn đôi môi cắn chặt của cô, nở nụ cười nhẹ nhàng: "Hảo Hảo, tôi không những cần em giải thích về việc vì sao em có mặt ở thành phố Giang Sơn lúc này, còn cần em giải thích vì sao em vẫn còn giữ nhẫn đính hôn Thẩm Lương Niên
tặng em. Chẳng lẽ hai người chưa hề chia tay?"
Cảnh Hảo Hảo gật đầu rồi lại kịp phản ứng lại, vội lắc đầu như trống bỏi.
"Em cũng đừng nói với tôi mấy câu kiểu như chia tay rồi vẫn giữ nhẫn đính hôn làm kỉ niệm. Hảo Hảo, tôi không phải là con nít ba tuổi."
Lương Thần tạm ngừng giây lát rồi lại phe phẩy giấy hướng dẫn sử dụng thuốc trong tay: "Hảo Hảo, tôi đánh giá thấp em rồi. Khó trách lần nào em cũng trùng hợp đến tháng, thì ra là do uống thứ đồ chơi này."
Khi nói những lời này, giọng anh vô cùng thoải mái nhưng có trời mới biết, lửa giận đã sớm thiêu cháy cõi lòng anh.
Thời gian trước, anh phải đi công tác đột xuất, bận rộn ở Thượng Hải suốt hơn hai mươi ngày. Hôm nay vừa về đến, anh định ngày mai rảnh rỗi mua vé máy bay đến Vân Nam thăm cô. Bây giờ thì hay rồi, cô đã về đến thành phố Giang Sơn mà anh lại không mảy may hay biết gì!
Nếu không phải cô gái kia nói cho anh biết Cảnh Hảo Hảo đang ở khách sạn Tứ Quý, sợ là chính anh cũng không biết mình đã bị Cảnh Hảo Hảo lừa biết bao lâu rồi!
Cô còn nói đã chia tay với Thẩm Lương Niên... Hóa ra tất cả đều chỉ là trò đùa...
'Cảnh Hảo Hảo, em được lắm, trò lừa của em cũng ngoạn mục thật đấy!'
Lửa giận trong lòng anh càng cháy càng dữ dội nhưng anh lại đột nhiên bình tĩnh cất tiếng: "Bây giờ tôi muốn đi hỏi thử Thẩm Lương Niên, xem anh ta có còn dám lấy cô gái đã từng qua tay tôi hay không?"