Lương Thần lấy di động ra, màn hình hiển thị số điện thoại của Cảnh Hảo Hảo gọi đến. Anh hơi ngờ vực nhướng mày, 'sao cô lại chủ động gọi cho mình chứ?'
Trong lòng anh chợt mang chút mừng thầm mà chính anh cũng không nhận, chỉ chậm rãi nhận cuộc gọi, khóe môi đong đầy ý cười nói với đầu dây bên kia: "Hảo Hảo, tìm tôi có việc gì à?"
Tài xế đang lái xe ở phía trước liếc nhìn Lương Thần qua gương chiếu hậu, mắt đầy vẻ bất ngờ.
Cậu Thần lại có lúc nói chuyện dịu dàng với người khác như vậy ư? Hảo Hảo? Chắc là cô Cảnh rồi.
Mấy lần trước ông ta đến đón cô Cảnh, đúng là rất xinh đẹp, thanh khiết. Ở chốn đô thị phồn hoa thế này, hiếm có cô gái nào lại có vẻ thanh thuần như nước thế kia.
Bao nhiêu năm qua, ông ta chưa từng thấy cậu Thần để tâm đến cô gái nào, đây là lần đầu tiên…
Trong lúc người tài xế đang vui vẻ nghĩ, đám người ở nhà cũ cuối cùng cũng có thể bớt lo lắng chuyện cậu Thần không gần nữ giới nữa rồi, sắc mặt của Lương Thần ở phía sau đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Cô nói cái gì?"
Lương Thần nghe xong dứt khoát dập máy, ngẩng đầu lên, khóe mắt hơi ửng đỏ, giọng nói có chút run rẩy khó lòng nhận ra: "Đến bệnh viện nhân dân thành phố Giang Sơn!"
Một giây trước người tài xế còn đang rất vui vẻ, giây tiếp theo đã bị giọng điệu của Lương Thần làm cho hoảng sợ đến tim đập thình thịch. Ông ta chứng kiến Lương Thần trưởng thành, từ nhỏ đến lớn, ông ta chưa từng thấy cậu Thần nói chuyện bằng giọng điệu và ánh mắt như vậy.
Cậu Thần từng bỏ mặc sự ngăn cản của người nhà họ Lương, cố chấp rời bỏ thủ đô mà mình sinh sống từ bé, một thân một mình chạy đến thành phố Giang Sơn. Lúc bấy giờ, bị người trong nhà cắt đứt hết tất cả nguồn tài chính, bằng sự gan dạ của mình, cậu Thần đổi hết tài sản trên người được ba triệu. Nhưng
chỉ sau một quyết định sai lầm, mất trắng ba triệu đã đành, cậu Thần còn phải gánh một khoản nợ. Khi người nhà họ Lương đã chuẩn bị xong tiền, nghĩ chắc cậu Thần sẽ ngoan ngoãn quay về Bắc Kinh, nghe theo sự sắp xếp của gia đình, vào bộ đội, theo nghiệp quân nhân. Không ngờ, cậu Thần lại không hề gục ngã, không ngần ngại tiếp tục đánh cược tài sản và tính mạng của mình, vay nhà nước hai mươi triệu, thành lập nên tập đoàn Giang Sơn, càng làm càng lớn. Về sau, thành phố này mới có cái tên "Giang Sơn" như bây giờ.
Khoảng thời gian sóng to gió lớn là vậy, cậu Thần cũng có thể ung dung bình tĩnh, lí trí, tỉnh táo, nhưng giờ đây… Trông anh như một con sư tử đang giận dữ đến đỉnh điểm, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi điên.
Tài xế sợ hãi không dám thở mạnh, nhanh chóng đánh vô-lăng, tăng tốc chạy về phía bệnh viện nhân dân thành phố Giang Sơn.
Xe còn chưa dừng hẳn, Lương Thần đã mở cửa xuống xe, lao về phía tòa nhà thuộc khoa cấp cứu ở phía trước.
Tài xế vội tắt máy, đuổi theo anh.
Anh chạy thẳng đến khoa cấp cứu ở tầng ba, ngoảnh đầu nhìn phòng cấp cứu ở cuối hành lang, thở hổn hển rồi cất bước đi qua đó.
Tài xế theo sát phía sau anh, không biết có phải ảo giác hay không mà ông ta thấy bước chân của cậuThần có hơi run rẩy.
Có một nam một nữ đang đứng trước cửa phòng cấp cứu, nhìn thấy Lương Thần thì nhanh chóng tiến lên đưa một chiếc di động cho anh và nói: "Tôi thấy lịch sử cuộc gọi trong di động của nạn nhân lưu tên anh là Ác Ma, đoán anh có thể là bạn trai của cô ấy nên mới liên lạc với anh."