Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Máy biến âm (2)


trước sau

Khó khăn lắm mới đợi đến sinh nhật hai mươi tuổi của cô thì cô lại đến tháng, hai người lỡ mất thời gian nhưng anh thầm nghĩ, cũng chỉ muộn vài ngày thôi, ngờ đâu cô lại đi Vân Nam.

Chuyến đi này của cô kéo dài hơn hai tháng, chiều hôm nay, rõ ràng cô đã nhận lời nhưng đến tối lại mãi không thấy người đâu.

Từ khi Cảnh Hảo Hảo đi Vân Nam vào sinh nhật hai mươi tuổi của mình, Thẩm Lương Niên đã bắt đầu hơi hoài nghi. Có phải cô vốn không muốn giao bản thân mình cho anh không? Đêm nay, cô thất hẹn, anh càng thêm khẳng định, cô thật sự không muốn trở thành người phụ nữ của Thẩm Lương Niên anh…

Càng nghĩ, Thẩm Lương Niên càng thêm bực bội. Anh ra ngoài ban công, nhìn ánh đèn sáng rực bên ngoài cửa sổ, lấy di động ra, gọi cho Cảnh Hảo Hảo lần nữa.

Điện thoại cô vẫn tắt.

Anh siết chặt di động, cơn giận âm ỉ trong lồng ngực, không ngờ di động lại đổ chuông.

Anh vui mừng nghĩ rằng Cảnh Hảo Hảo gọi đến, vội cúi đầu xuống nhìn, lại thấy hai chữ "Ôn Noãn".

Thẩm Lương Niên thất vọng rũ tay xuống nhưng di động trong tay vẫn vang lên không ngừng.

Khi Kiều Ôn Noãn gọi đến cuộc thứ ba, Thẩm Lương Niên mới hậm hực nghe máy: "Tiểu Noãn, không phải anh đã nói với em, chúng ta đã kết thúc rồi, em đừng liên lạc với anh nữa sao?"

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.

Thẩm Lương Niên ý thức được vừa rồi mình hơi nóng nảy bèn hít thở sâu, dịu giọng nói: "Tiểu Noãn, lúc đầu chúng ta đã nói rõ với nhau, chỉ là gặp dịp thì chơi thôi."

"Lương Niên…"

Kiều Ôn Noãn cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói mềm mại như nhung, "Em gọi điện thoại cho anh không có ý gì khác. Tuy chúng ta đã chia tay nhưng đâu có nghĩa chúng ta không thể làm bạn nữa, đúng không? Chẳng qua em thấy tối qua anh uống hơi nhiều nên hôm nay mới gọi điện thoại hỏi thăm xem anh có khỏe không mà
thôi."

Không biết có phải vì có tật giật mình hay không nhưng khi nãy anh quả thật rất căng thẳng, sợ Kiều Ôn Noãn bám riết mình không buông, giờ nghe cô ta nói như vậy, giọng điệu của anh lập tức bình tĩnh trở lại: "Cảm ơn em đã quan tâm! Anh rất khỏe."

"Vậy là không sao rồi, cảm ơn bữa tối hôm qua của anh, tuy cuối cùng là do Tổng Giám đốc Lương thanh toán."

Giọng Kiều Ôn Noãn nghe rất nhẹ nhàng, ngập ngừng một chút cô ta nói tiếp, "Không biết bây giờ anh có thời gian không, em đang ở gần Kim Sắc Niên Hoa, nếu anh đang rảnh, có thể ra uống một ly không?"

Thẩm Lương Niên bất giác muốn từ chối nhưng khi nâng tay lên xem đồng hồ, đã mười giờ rưỡi, Cảnh Hảo Hảo vẫn chưa về nhà, cũng không liên lạc với mình, tâm trạng anh liền chùng xuống, chần chừ một lúc bèn nói: "Được, lát nữa gặp ở Kim Sắc Niên Hoa."

***

Kiều Ôn Noãn là người phụ nữ thông minh, sau khi chia tay với Thẩm Lương Niên, suốt ba tháng cô ta không hề liên lạc với anh.

Sau bữa ăn đêm qua, cô ta về đến nhà, đến khuya mới chợp mắt được, trong đầu chỉ nghĩ đến Thẩm Lương Niên, cả ngày hôm nay cũng không tập trung được. Mãi đến tối, cô ta lại đột nhiên muốn gọi điện thoại cho anh.

Thật ra, cô ta không hi vọng gì nhiều nhưng không ngờ Thẩm Lương Niên lại nhận lời hẹn của cô ta.

Trước khi ra khỏi cửa, Kiều Ôn Noãn trang điểm rất nhẹ nhàng. Cô ta biết, Thẩm Lương Niên thích con gái thanh thuần như Cảnh Hảo Hảo nên ở trước mặt anh, cô ta lúc nào cũng cố bắt chước Cảnh Hảo Hảo.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện