Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Máy biến âm (5)


trước sau

Lòng Lương Thần rối bời, anh không kiềm được cúi xuống, gằn giọng nói bên tai cô: "Cảnh Hảo Hảo, không có sự cho phép của tôi, em dám chết thử xem!"

Bình thường khi anh uy hiếp Cảnh Hảo Hảo bằng giọng điệu này, dù rõ ràng cô đang sợ hãi vẫn sẽ cố ra vẻ kiên cường mà nhìn lại anh nhưng giờ đây, cô chỉ nằm im ỉm, không run rẩy, không sợ hãi, thậm chí cả mí mắt cũng không hấp háy.

Lương Thần không biết rốt cuộc mình bị làm sao. Sao anh lại nhớ rõ từng nét mặt của cô và vì sao lúc này mình lại hoảng hốt đến thế? Trong tiềm thức anh muốn xua đi sự căng thẳng của mình. Thế là xoay người ra khỏi phòng bệnh.

Đùa gì chứ… Cô là người của anh, không được anh cho phép, cô dám chết sao!

***

Tài xế nhìn thấy Lương Thần bước ra liền vội vàng đứng thẳng dậy, đưa thức ăn nhanh đã mua trước đó cho anh, cất giọng cung kính: "Cậu Thần, tôi đã cử người đến Bắc Kinh mời y tá và bác sĩ của lão thủ trưởng đến theo lời dặn của cậu. Chỉ cần bác sĩ Trương đến đây, cô Cảnh sẽ không sao. Cả ngày hôm nay cậu chưa ăn uống gì, giờ hãy ăn chút đi, nếu không cơ thể cậu sẽ không chịu nổi."

Lương Thần không buồn nhìn chỗ thức ăn kia lấy một cái, lấy di động ra tìm số của Thẩm Lương Niên rồi gọi đi.

Cảnh Hảo Hảo không để ý đến người bên cạnh nhưng chắc sẽ để ý đến Thẩm Lương Niên. Không qua khỏi đêm nay đúng không? Vậy thì tìm Thẩm Lương Niên đến bầu bạn bên cạnh cô! Anh không tin, có Thẩm Lương Niên không ngừng nói chuyện bên tai lại không thể đánh thức cô dậy được!

Thế nhưng, điện thoại đổ chuông cả buổi trời cũng không ai nghe máy.
Lương Thần gọi thêm một cuộc nữa, vẫn không liên lạc được.

Anh nhíu mày, cất di động, quay lại ra lệnh với tài xế: "Chú cho người đi tìm Thẩm Lương Niên ngay cho tôi xem bây giờ anh ta đang ở đâu!"

"Vâng, cậu Thần!"

Tài xế nhận lệnh, trước khi đi còn để thức ăn lại.

***

Khoảng nửa tiếng sau, di động của Lương Thần đổ chuông. Là tài xế gọi đến. Anh bắt máy ngay không hề chần chừ, hỏi thẳng vào vấn đề: "Tìm được Thẩm Lương Niên chưa?"

"Tìm được rồi."

"Đưa anh ta qua đây cho tôi."

"Cậu Thần…"

Đầu dây bên kia ngập ngừng: "Có thể không được tiện lắm?"

"Không tiện lắm? Có chuyện gì còn quan trọng hơn sinh mạng của Cảnh Hảo Hảo?"

Giọng Lương Thần bất giác trầm xuống.

"Bây giờ anh Thẩm đang ở khách sạn Tứ Quý, cùng… cùng với một cô gái tên Kiều Ôn Noãn… Vừa vào chưa đến nửa tiếng, e là bây giờ có chút bất tiện…."

Câu nói ngắt quãng vừa dứt, Lương Thần lập tức dập máy. Toàn thân bỗng chốc lạnh lẽo tột độ, lồng ngực phập phồng kịch liệt nhưng không sao phát tiết ngọn lửa giận đang ngày càng dâng cao trong ngực.

Không ngờ Thẩm Lương Niên lại đang ở cùng Kiều Ôn Noãn…

Anh đã biết chuyện này từ lâu nhưng bây giờ lại nghe thấy lần nữa, còn nghe được trong lúc Cảnh Hảo Hảo không rõ sống chết, anh chỉ thấy cực kỳ phẫn nộ, thậm chí có nỗi kích động muốn giết chết Thẩm Lương Niên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện