"Tôi nhờ bạn hỏi giúp nhưng cuối cùng họ cũng chẳng biết cụ thể chuyện gì đang xảy ra. Vì ngân hàng cho hoãn thời gian trả nợ nên cuối tháng trước tôi đã đầu tư toàn bộ tiền vào dự án mới, cuối cùng lại rối loạn như bây giờ."
Thẩm Lương Niên mệt mỏi rã rời nâng ly rượu lên uống cạn rồi lại buồn bực nói tiếp, "Nhưng mà hiện giờ công ty không phải điều tôi quan tâm nhất. Nếu thật sự không ổn thì tôi sẽ bán công ty, chắc chắn đủ trả nợ ngân hàng. Việc quan trọng nhất với tôi lúc này là tìm Hảo Hảo."
"Hảo Hảo? Cô bạn gái nhỏ nhà cậu ấy hả?"
Tòng Dung kinh ngạc hỏi ngược lại, "Hình như tháng trước cậu kể với tôi là không liên lạc được với bạn gái, đến nay đã hơn hai mươi ngày rồi mà cậu vẫn chưa liên lạc được với cô ấy sao?"
Thẩm Lương Niên lắc đầu: "Cô ấy tắt điện thoại suốt, cũng không đến đoàn phim ở Vân Nam. Trước đó, cô ấy có đến công ty tôi một lần rồi bặt vô âm tín. Tôi còn bỏ tiền ra nhờ người điều tra ở hãng hàng không và ga tàu hỏa nhưng hoàn toàn không có tên của cô ấy. Thậm chí, tôi còn đích thân lái xe về quê hỏi thăm. Chúng tôi không còn bà con họ hàng nào ở đó nữa, phần lớn đều là người lạ, hỏi những người lớn tuổi, họ đều nói không thấy cô ấy về. Cậu nói thử xem, một người đang yên đang lành, sao tự dưng lại biến mất được chứ?"
"Lương Niên, cậu yên tâm đi, cô ấy đã trưởng thành rồi, sao có thể đi lạc được chứ. Có khi cô ấy bị chứng sợ hãi trước hôn nhân gì đó nên đi đâu đó để điều chỉnh lại, sau khi thông suốt rồi cô ấy lại về thôi." Tòng Dung an ủi Thẩm Lương Niên, rồi lại quay về chủ đề chính, "Lương Niên,
tôi chứng kiến cậu gầy dựng nên công ty, bỏ ra biết bao tâm huyết suốt hơn ba năm trời, nếu cậu bán đi như thế thì tiếc lắm."
Nói xong, anh ta lại hỏi: "Lương Niên, có phải cậu từng làm phật lòng ai nên bị người ta chơi lại không? Tôi có hỏi ba tôi nhưng ông ấy nói hoàn toàn không dò hỏi được thông tin gì. Tôi còn nhờ ông ấy nói chuyện với bên ngân hàng để hoãn thời gian trả nợ cho cậu, ai ngờ những kẻ thường ngày coi ba tôi như bậc cha chú, giờ lại lại giở trò, nói mình cũng bó tay, không tự quyết định được. Sự việc lần này đúng là kỳ con mẹ nó lạ!"
Thẩm Lương Niên suy nghĩ giây lát rồi nói: "Năm nay tôi cũng không tranh giành mối làm ăn với ai. Hơn nữa, người có thể khiến ngân hàng đột nhiên giục nợ chắc chắn không phải loại tầm thường. Ngoài hai người ra, tôi không còn quen ai quyền cao chức trọng nữa."
"Chết tiệt, đúng là quái lạ mà!"
Tòng Dung chửi thề một câu rồi quay sang hỏi Lương Thần vẫn luôn yên lặng bên cạnh: "A Thần, cậu có nghe được tin tức gì không?"
Lương Thần nhàn nhã ngồi đó, nghe Tòng Dung hỏi, vẫn từ tốn uống hai ngụm rượu rồi mới mỉm cười nói: "Tôi thì biết tin tức gì được chứ?"
"Được, cậu cứ khiêm tốn đi. Trên đời này còn có tin tức gì mà cậu không biết hay sao?"
Lương Thần tiếp tục cười: "Cậu đừng mỉa mai tôi, nếu hai người thật sự muốn biết thì để mai tôi gọi điện hỏi ông nội thử xem, không chừng có thể hỏi ra chút gì đó."