Em Là Chân Ái

Trên Giường Là Chiến Trường


trước sau

Triệu Vĩnh Thành đã không phụ thiên phú của mình, làm Hà Điềm Nguyệt đến chết đi sống lại.

Mới đêm đầu tiên mà anh đã thử các tư thế khác nhau, ngoài tư thế nam trên nữ dưới truyền thống, thì tư thế doggy, tư thế “Quan âm tọa liên” anh đều thử qua.

Cuối cùng, khi đi vào phòng tắm để tắm rửa, lại làm thêm một hiệp nữa.

Kết quả là đã hơn 10 giờ sáng rồi mà Hà Điềm Nguyệt vẫn không thể dậy được.

Triệu Vĩnh Thành đứng dậy ra làm bữa sáng, rồi lại trở vào giường.

Anh ôm tiểu Điềm Điềm của mình vào lòng, thở dài một hơi, rồi tiếp tục đi vào giấc ngủ.

Hà Điềm Nguyệt tỉnh giấc vì mắc vệ sinh. Vất vả lắm mới thoát khỏi vòng tay của Triệu Vĩnh Thành, khoảng cách ngắn ngủi từ giường đến nhà vệ sinh khiến từng bước chân của cô run rẩy không thôi.

Còn mém nữa bị ngã, cũng may Triệu Vĩnh Thành cũng vừa tỉnh, chạy nhanh đến bế vợ lên.

Sau đó Hà Điềm Nguyệt bị Triệu tổng của cô ôm đến trước bồn cầu, cô đi tiểu mà anh còn nhìn chằm chằm.

Mang tiếng là sợ chỗ đó của vợ bị thương.

Sợ bị thương mà cứ làm làm làm!!!

Cảm xúc của người phụ nữ đến rất nhanh, Hà Điềm Nguyệt vửa bực vừa tức, nước mắt liền rơi lã chã xuống.

“Căn bản là anh chẳng thích em gì hết, anh chỉ là thiếu một người bạn giường thôi… Anh cứ muốn làm chết em thôi!”

Triệu Vĩnh Thành vừa thấy vợ rơi nước mắt, cả người liền luống ca luống cuống, quần lót của cô còn chưa mặc vào đã trực tiếp ôm cô vào lòng.

“Điềm Điềm, thật xin lỗi, em cũng biết anh đã nhịn 30 năm, lại còn mong nhớ em hai tháng. Anh đảm bảo sau này em nói dừng thì anh sẽ dừng!”

“Con có sau này nữa hả?” Cuối cùng Hà Điềm Nguyệt cũng nín khóc, hỏi ngược lại.

Triệu Vĩnh Thành liếm khuôn mặt tươi cười: “Vợ ngoan, không phải tối qua em cũng rất hưởng thụ sao? Thế mà nỡ cam tâm để họa mi khỏe mạnh của chồng hôn mê trong đũng quần hoài à?”

Hà Điềm Nguyệt đảo một ánh mắt xem thường sự bất nhã: “Nếu để cấp dưới nhìn thấy bộ dáng này của anh, làm sao anh có thể làm sếp người ta?”

Triệu tổng hôn lên khuôn mặt trắng hồng nhỏ nhắn của vợ: “Cả đời này chỉ có em nhìn thấy thôi!”

Hai người cãi vã rất nhanh, làm hòa cũng cực nhanh. Đặc biệt là khi Hà Điềm Nguyệt đã ăn uống no say, Triệu Vĩnh Thành lại tự tay lấy thuốc mỡ massage cho cô, tuy rằng lúc bôi thuốc mỡ anh suýt nữa đã lau súng cướp cò, nhưng Triệu tổng đã cật lực kìm nén xuống.

Đôi khi, người phụ nữ không phải lúc nào cũng nhìn người đàn ông qua năng lực, ngoại hình, hay gia cảnh, mà chỉnh cần một điều nhỏ nhặt này thôi cũng đủ để khiến người ta rung động.

Dưới sự xoa bóp ân cần của Triệu tổng, Hà Điềm Nguyệt lại chìm vào giấc ngủ một cách thoải mái, đến khi cô tỉnh lại đã là chạng vạng tối.

Triệu Vĩnh Thành ngồi bên cạnh cô, đang bận rộn với công việc trên máy tính.

Cũng không biết vì sao, Hà Điềm Nguyệt tự nhiên lại tựa vào bờ vai vững chắc của Triệu Vĩnh Thành, bàn tay nhỏ nhắn cũng ôm vòng qua eo anh.

Đầu nhỏ xù tóc còn cọ cọ vào mặt Triệu Vĩnh Thành.

Triệu tổng quay lại, thơm nhẹ lên miệng nhỏ của cô vợ đang làm nũng: “Bảo bối, có đói bụng không? Em có muốn ăn chút gì không?”

Đôi mắt ngấn nước của Hà Điềm Nguyệt nhìn thẳng vào Triệu Vĩnh Thành: “Anh làm cái gì thì em ăn cái đó ~” Dừng một lát lại nói thêm một câu, “Nhưng muốn anh cõng em cơ ~”

Vợ đã phân phó như vậy, Triệu tổng có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể vui vẻ mà làm theo thôi!

Vì vậy ở trong phòng bếp, người đàn ông đang nấu ăn, còn cô gái đang ngây ngốc bám trên lưng anh, lâu lâu còn “mổ” cái chụt lên khuôn mặt anh tuấn kia.

Trước đây, Hà Điềm Nguyệt rất sợ tình yêu, hôn nhân và con cái, thậm chí cô còn không có dự định kết hôn sinh con!

Có lẽ sẽ theo yêu cầu của ba mẹ, tìm một người đàn ông không hề có tình cảm rồi hoàn thành cái gọi là nhiệm vụ cần
thiết của một người phụ nữ.

Nhưng bây giờ thì khác, Triệu Vĩnh Thành là người mà cô hướng tới.

Mặc dù mới ở chung có hai tháng ngắn ngủi, nhưng giống như những gì Triệu Vĩnh Thành đã nói, bất luận là cơ thể hay là tâm hồn đều cực kỳ phù hợp với nhau.

Quan trọng nhất là, người đàn ông này sẽ luôn yêu cô, cưng chiều cô.

Mà cô cũng vậy.

Một ngày nay trôi qua rất nhanh, hai người vuốt ve mèo một lát, rồi ra khỏi nhà đi bộ một vòng cho tiêu cơm, sau đó lại lên giường nghỉ ngơi.

Thật ra thì Hà Điềm Nguyệt cũng không còn đau nữa, nhưng tưởng tượng đến dục vọng kinh người của Triệu tổng thì quyết đoán từ chối lời mời làm tình thầm kín của anh.

Triệu tổng chỉ có nước sờ đầu họa mi đang nhô cao, tủi thân mà ôm vợ chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, Hà Điềm Nguyệt rời giường từ rất sớm.

Bạn nói xem cô ấy muốn làm gì, cô ấy viết một bảng gia quy.

Gia quy nêu rõ: Thứ sáu thứ bảy mỗi tuần, bên A Hà Điềm Nguyệt cho phép bên B Triệu Vĩnh Thành thực hiện quyền lợi của bạn trai từ ba đến năm lần. Tuy nhiên từ chủ nhật đến thứ năm, chỉ có thể sử dụng quyền lợi tối đa ba lần, mỗi lần không được lố một giờ.”

Cuối cùng, còn viết thêm một dòng p/s: Lần này, quyền sở hữu cũng như quyết định giải thích cuối cùng thuộc về bên A, bên B không có quyền phản đối.

Triệu tổng vừa rời giường, thứ mà anh nhìn thấy không phải là vợ bảo bối thơm thơm mềm mềm, mà là giấy trắng mực đen lạnh như băng. Trong lòng anh bỗng tủi thân, còn rơi ra hai giọt nước mắt cá sấu.

“Chưa lên giường thì gọi người ta là Tiểu Điềm Điềm, lên giường rồi lại gọi là Ngưu phu nhân [*]. Điềm Điềm đúng là đồ nhẫn tâm ~”

[*] Đây là một câu thoại của Ngưu ma vương trong Tây Du Ký, hiểu nôm na là không còn yêu thương, trân trọng người ta như trước nữa.

Hà Điềm Nguyệt mặc kệ cái tên đang diễn kịch, tự mình vào nhà vệ sinh rửa mặt, để mặc anh một mình trên giường ăn năn hối cải.

Triệu tổng đã hạ quyết tâm, đêm nay, trên giường, anh nhất định phải đòi lại công bằng từ cái người nhẫn tâm kia!

Vì vậy, khi màn đêm vừa buông xuống, Triệu Vĩnh Thành lập tức đè vợ ra làm một phát.

Đầu tiên anh dùng chiêu La Hán đẩy xe bò, “xe” bị đong đưa kịch liệt, giường kêu kẽo kẹt và có cả âm thanh người phụ nữ nỉ non rên rỉ.

Sau đó lại dùng tư thế bế trẻ em đi tiểu, khiến cô gái bị rút cạn sức lực đến nỗi chảy nước dãi trong vòng tay anh.

Cuối cùng anh dứt khoát bế cô lên, vừa đi vừa cắm, để ái dịch lan tràn khắp căn phòng nhỏ.

Anh còn tính toán thời gian rất chuẩn, trong đúng 59 phút là hoàn thành sự nghiệp lớn – bắn tinh.

Mà Hà Điềm Nguyệt giống như là vừa được vớt lên từ trong nước, chỉ đành để anh bế vào phòng tắm tắm rửa.

Sau đó cô lại bị chiếm tiện nghi, tuy rằng anh không đi vào, nhưng nhũ giao cũng rất gợi tình mà, ok?!

///

Truyện convert hay : Đô Thị Mạnh Nhất Võ Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện