Tử Yên chạy một mạch, cũng không biết mình đang đi đâu nữa. Đường xá lúc này rất vắng người qua lại. Thi thoảng chỉ có vài chiếc xe đi ngang qua.
"Xoạch." Tử Yên ngã văng ra đường khi vô tình giẫm chân phải một vỏ chuối ai đó vô ý vứt ra đường. Cú ngã đau điếng cũng khiến cô bình tâm đôi chút. Máu từ đầu gối tứa ra, chầy một mảnh mảnh. Tử Yên đứng dậy, ngẩn người ra một lúc. "Phải đi đâu bây giờ?" Quả thật cô không biết đi đâu về đâu vào lúc này nữa.
"Cô đi đâu?" Một chiếc taxi dừng lại, người tài xế ló mặt ra khỏi cửa kính hỏi nhỏ. Tử Yên nhíu mày rồi bỗng dưng buộc miệng nói:
"Cho tôi đến công viên nghĩa trang."
"Gì cơ? Đến nghĩa trang giờ này sao? Cô..." Tài xế taxi hơi kinh hãi một chút, nhìn cô như một kẻ lập dị.
"Anh yên tâm! Tôi là người sống, không phải ma. Tôi muốn đến thăm mẹ mình"
"Nhưng...ai lại đến nghĩa trang giờ này. Thôi tôi không đi đâu." Anh ta lắc đầu từ chối quay lại cầm lấy vô lăng định đóng cửa bỏ đi thì Tử Yên đã kịp xìa ra một tờ tiền có giá trị lớn.
"500! anh đi được chứ?"
Người tài xế nhìn từ tiền, xong cầm lấy nó bỏ vào túi ngay lập tức.
"Lên xe đi."
Công viên nghĩa trang lúc này không một bóng người, yên lặng đến kinh hãi. Tử Yên tìm lại chỗ mộ mẹ mình, ngồi thụp xuống, ôm mặt khóc nức nở.
"Mẹ! Con phải làm sao đây? Người đàn ông đó, anh ta đã phản bội con rồi. Anh ta đã dan díu với Yến Uyển, em gái con đó, mẹ biết không. Họ còn hùa nhau sỉ nhục con. Mẹ! Con không muốn sống nữa!"
Những giọt nước mắt tủi nhục xen lần đau đớn lại tuôn rơi trong đêm vắng. Tiếng khóc nức nở của cô vang vọng khắp công viên người trang như một linh hồn ai oán. Tử Uyên dường như quên hết mọi nỗi sợ hãi bởi nỗi đau trong lòng cô lúc này quá lớn. Mẹ cô mất khi cô vừa tròn 6 tuổi. Cái tuổi vẫn còn quá ngây thơ để được chết là gì. Lúc đó cô chỉ hiểu rằng, mẹ đã đi xa lắm, đi đến một thế giới khác rồi. Chưa kịp hết bỡ ngỡ thì bố cô đã dắt một người phụ nữ khác cùng với một bé gái xấp xỉ bằng tuổi mình. Đó chính là mẹ kế và đứa em gái cùng cha khác mẹ của cô, Yến Uyển.
Một cơn gió nhẹ thoáng qua làm cô cảm giác ớn lạnh. Tử Yên đứng dậy nhìn quanh.
"Mẹ! Có phải mẹ không." Không một tiếng trả lời. Tử Yên lại ngồi thụp xuống quỳ bên mộ mẹ. Cô nhớ lại bức thư năm ấy của mẹ. Trước khi mất mẹ cô có viết một bức thư cho cô, dặn người trong nhà khi nào cô đủ 18 tuổi