"Chú đẹp trai! Có thể ngủ ở đây với con được không?"
Câu nói của Tiểu Bảo làm cả hai người đều cảm thấy bối rối.
"Tiểu Bảo, con nói cái gì vậy? Chú ấy không thể ở nhà mình được. Chú ấy còn phải về nhà của chú ấy. Giống như chúng ta vậy"
Tử Yên vội chặn cái miệng hồn nhiên kia của Tiểu Bảo, nếu không nó còn nói nhiều chuyện khiến cả hai đều khó xử nữa. Mặt của Tử Yên đỏ ửng, ánh mắt né tránh Tủ Sâm. Nhưng với Tử Sâm thì ngược lại, anh lại cảm thấy rất vui cho dù khả năng ở lại là không thể nào.
"Mẹ! Con muốn ngủ cùng chú ấy, một ngày thôi cũng không được sao ạ?" Mặt Tiểu Bảo hờn dỗi, có vẻ như thất vọng lắm.
"Không được! Tiểu Bảo sao lại không biết nghe lời mẹ thế kia!"
Tử Yên nghiêm giọng.
"Được rồi, Tiểu Bảo! Hôm nay chú có việc phải về nhà. Hôm nào đó rảnh rỗi chú sẽ ngủ cùng con được không? Tiểu Bảo ngoan vâng lời mẹ nghe chưa!"
Tử Sâm thấy Tử Yên có vẻ khó xử nên ngồi xuống trước mặt Tiểu Bảo dỗ dành.
"Vâng ạ! Tiểu Bảo biết rồi, Tiểu Bảo sẽ ngoan, sẽ nghe lời mẹ. Chú đẹp trai hứa với con rồi đấy"
Nó phụng phịu nói với Tử Sâm
"Tiểu Bảo ngoan lắm" Tử Sâm cười xoa đầu nó.
"Thôi được rồi! Muộn rồi để chú về nào! Mình cũng mau vào nhà học bài nữa chứ" Tử Yên thấy cứ dùng dằng thế này cũng không biết lúc nào mới về được. Ba người bọn họ đã đứng ở ngoài cổng 30 phút rồi mà kẻ lưu người luyến không muốn chia tay, cô đành phải lên tiếng hối thúc.
"Tạm biệt chú đẹp trai" Tiểu Bảo bất ngờ hôn lên má Tử Sâm rồi đưa tay vẫy tạm biệt.
Tử Sâm ngẩn người, như có một luồng điện nóng vừa chảy trong người anh. Nụ hôn của đứa trẻ thật ấm áp. Anh ngẩn ngơ nhìn cho đến khi hai mẹ con họ đã khép cánh cửa lại mới đờ đẫn ra về, lòng ngập tràn hạnh phúc.
***
"Anh đi đầu giờ mới về? Lại còn không ăn tối ở nhà nữa?"
Tình Nhi hậm hực nhìn Tử Sâm. Hôm nay anh lại về trễ. Cả tháng nay rồi, ngày nào anh cũng về muộn như vậy lại còn không ăn sáng ở nhà nữa. Tâm trạng thì lúc nào cũng vui vẻ, thỉnh thoảng còn thấy anh tự cười khúc khích một mình. Cô ta bắt đầu nghi ngờ vì những biểu hiện lạ lùng của anh thời gian gần đây.
"Tôi có việc cần phải ra ngoài giải quyết. Em cứ ăn cơm trước không cần chờ tôi"
Tử Sâm lạnh nhạt nói xong bước đi vào phòng.
"Anh đứng lại đó" Tình Nhi quát lớn "Anh hành xử như vậy mà cũng được sao? Anh nghĩ đi! Tôi và anh là một gia đình đó. Anh đi đâu tôi còn không được quản sao?"
"Tình Nhi! Chẳng phải tôi và cô đã thỏa thuận rồi sao? Chúng ta chỉ là gia đình trên danh nghĩa thôi. Công việc riêng của mỗi người thì không được can thiệp vào nhau. Chẳng phải chuyện của em tôi cũng đâu có ý kiến gì"
"Nhưng tôi vẫn là vợ anh. Tôi không muốn mình bị đối xử như thế này. Tôi không cam tâm"
Tình Nhi tức giận quăng chiếc bát xuống bàn vỡ tan. Nghe tiếng bát đũa rơi vỡ, người giúp việc đang ở dưới bếp dọn dẹp liền chạy lên. Tử Sâm có vẻ xấu hổ vì hành động lỗ mãng vừa rồi của Tình Nhi nên không muốn cãi cọ nữa. Anh lặng lẽ đi về phòng mình.
"Đứng lại! Anh không được đi! Tôi nói anh không được đi cơ mà! Anh không nghe tôi nói gì sao? Anh coi thường tôi đến mức đó sao?"
Tình Nhi gọi với theo, hét lớn. Người giúp việc thấy vậy cũng đứng im tại chỗ, không dám nhúc nhích, chỉ chờ đến lúc chủ nhân mình bình tĩnh mới dám dọn dẹp.
Tình Nhi bất lực nhìn Tử Sâm đã đi khuất vào phòng mình đóng cửa im ỉm. Hai người từ lâu đã không còn ở chung phòng nữa. Nhất là từ khi Tình Nhi sinh con gái thì hai người đã dọn hẳn ra ở riêng. Tình Nhi càng trở nên điên dại. Mặc dù đã thỏa thuận rõ