Tử Yên đứng bên mộ bà Tử Yến
một hồi lâu. Nước mắt đã khô cạn từ lúc nào. Cô nhớ lại ngày mẹ cô ra đi, cái
ngày định mệnh đó, con bé ngây thơ cứ nghĩ mẹ đi lên thiên đường. Lớn lên một
chút cô lại nghe người ta xì xầm rằng mẹ cô là do ngoại tình mà buộc phải tự vẫn
bằng thuốc ngủ. Người ta nhìn cô bằng con mắt khinh khi, cười cợt, chế giễu. Rồi
không lâu sau đó ba cô dắt về một người đàn bà cùng một đứa trẻ gái, nói đó là
mẹ kế và em gái cùng cha khác mẹ của mình và cũng chính là người bạn thân nhất
của bà Tử Yến... Tử Yên từ đó sống như một người vô hình trong nhà mình, không
có chút tiếng nói. Bây giờ ba cô chợt ra đi một cách đột ngột như vậy, hệt như
cách mà mẹ cô đã ra đi, không hề báo trước một cách bí ẩn.
Ông Gia Hiền là một người cố
chấp. Ông thương Tử Yên bằng một tình yêu áp đặt. Từ lúc bà Tử Yến ra đi vì cái
tội danh ngoại tình mà người ta đã gán cho bà một cách vô tội vạ, ông liền ghét
lây sang đứa con gái nhỏ tội nghiệp của mình. Bà Thanh Tâm nói gì về Tử Yên ông
ta cũng tin, càng ngày càng ghét bỏ cô. Cứ nhìn thấy cô là ám ảnh về người vợ
cũ trước lại hiện lên khiến ông càng ngày càng thấy Tử Yên không vừa mắt mình. Tử
Yên càng bị ba mình ghét bỏ thì lại càng khao khát có được tình thương của ông.
Đã lâu lắm rồi, từ ngày bị ông từ mặt, cô chưa một lần về thăm ông. Nỗi oan ức
chưa kịp được giãi bày thì ông đã không ra đi. Trong lòng ngổn ngang những day
dứt, hối hận, đau xót... vô cùng khó chịu. Không! Nhất định cô phải về gặp mặt
ông.
"Reng! Reng" Tiếng
điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
"A lô! Cô Hai phải
không?" Giọng một người phụ nữ run run. Tử Yên nghe quen quen nhưng tạm thời
không thể nhận ra ai.
"Xin lỗi! Ai vậy?"
"Là tôi đây"
Người phụ nữ lạc cả giọng cố
giữ lại chút bình tĩnh để nói cho thật rõ "Ông chủ... tôi vừa đọc được tin
tức về ông ấy sáng nay xong"
"Dì Châu phải
không?"
Tử Yên vừa nghe thấy tiếng dì Châu đã bật khóc
ngay trong điện thoại "Ba con... ba con...ông ấy...Hu hu"
Tử Yên khóc tự nhiên như một
đứa trẻ. Đối với dì Châu, Tử Yên giống như một đứa cháu nhỏ tội nghiệp. Trong
nhà, ai cũng coi thường, ghẻ lạnh cô chỉ có dì là thường xuyên chú ý đến cô, dỗ
dành và khuyên nhủ cô mỗi khi bị ức hiếp. Nhưng sau khi mẹ cô mất được 10 năm
thì dì Châu tự nhiên cũng mất tích. Dì ấy nghỉ việc mà không báo trước cho ai
biết cả. Mọi người có đi tìm dì nhưng dì cũng không về quê. Hơn 10 năm rồi, dì
cũng không hề liên lạc lại với ai trong gia đình. Không biết tại sao dì lại gọi
cho Tử Yên đúng lúc này và làm sao dì lại biết được số điện thoại của cô.
"Dì Châu, dì đang ở đâu?
Tại sao dì lại bỏ đi?"
"Chuyện này... dài lắm.
Cô đang ở đâu? Tôi sẽ đến gặp cô ngay bây giờ. Tôi có chuyện muốn nói với
cô"
"Cháu đang ở khu nghĩa
trang của mẹ"
"Được! Cô chờ tôi một
lát, tôi sẽ đến ngay"
Giọng dì Châu có vẻ như rất
khẩn trương.
20 phút sau thì có một chiếc
xe taxi đỗ ngoài cổng nghĩa trang.Một người phụ nữ trung tuổi, ăn mặc giản dị,
bịt kín mặt lẳng lặng đi vào khu nghĩa trang, còn không quên nhìn trước ngó sau
như sợ người khác nhìn thấy mình.
"Cô Hai"
Tử Yên nghe tiếng ai đó gọi
mình ngay đằng sau lưng liền giật mình ngoái đầu lại. Người phụ nữ cởi chiếc
khăn bịt kín bưng, gương mặt khắc khổ đầy những nếp nhân đang nhìn cô, hai mắt
trũng sâu đầy nước.
"Dì Châu" Tử Yên
ôm chầm lấy bà khóc nức nở.
Dì Châu vòng tay ôm qua lưng
Tử Yên, bà cũng đang khóc. Hai người phụ nữ một già một trẻ cách xa lâu này mới
gặp nhau quyến luyến, xúc động không rời. Mãi một lúc sau, Tử Yên mới buông dì
Châu ra rồi đỡ bà ngồi xuống.