Tử Yên tiếp nhận toàn bộ gia sản của Lý gia đồng thời cũng chính
thức trở thành người kế nhiệm thay cha mình. Trước đây Tử Yên cũng từng làm
quản lý ở công ty cha mình nên không khó khăn lắm. Hơn nữa, được sự giúp đỡ của
Giang Thanh nên Tử Yên cô dẫn dắt công ty khá thành công. Sự nghiệp của nhà họ
Lý tạm thời ổn định. Tử Yên đã không phụ lòng cha mình, giữ vững được sản
nghiệp tổ tiên, không để rơi vào tay kẻ xấu.
Tử Yên dọn hẳn về nhà mình sống. Nhã Tịnh thường xuyên đến nhà Tử
Yên ăn cơm rồi ngủ ở đó luôn. Giang Thanh cũng vì vậy mà thường qua lại nhà cô.
Nhà cũ của cha con anh dần trở thành chỗ trọ chỉ về đó để ngủ. Giang Thanh vẫn
kiên nhẫn chờ đợi tình cảm của Tử Yên. Anh không hề gây áp lực cô phải chấp
nhận mà tỏ ra rất tự nhiên khiến Tử Yên cũng dần quên mất sự ái ngại lúc đầu.
Cô luôn coi Giang Thanh là một ân nhân, một người anh thân thiết luôn đứng ra
giúp đỡ và chỉ bảo mình. Cuộc sống của họ cứ như vậy hóa ra lại hay. Tử Yên
cười nhiều hơn, Tiểu Bảo cũng vui vẻ hơn. Cuộc sống của họ tràn ngập tiếng cười
tuy không phải là một gia đình trọn vẹn.
Hôm nay như mọi ngày, Giang Thanh ăn cơm tối ở nhà Tử Yên xong thì
trở về nhà mình. Nhã Tịnh ngủ luôn ở bên đó cùng mẹ con Tử Yên. Thành thử chỉ
có một mình anh về nhà mà thôi. Vừa về đến cổng thì anh thấy chiếc ô tô đang đỗ
trước cổng nhà mình.
"Chào Giang Tổng"
Người đàn ông dáng hình cao lớn, gương mặt anh tuấn bước xuống xe
cúi đầu chào anh.
"Anh là..." Giang Thanh hơi ngớ người. Người này rất
quen nhưng anh chưa nhớ ra.
"Tôi là Tử Sâm, giám đốc tập đoàn Hoa Thần. Hôm trước ở buổi
triển làm thời trang, tôi hân hạnh được gặp anh một lần"
"Ôi, hóa ra là giám đốc Hoa. Tôi nhớ ra rồi" Giang Thanh
đập tay vào vai Tử Sâm nói "Xin lỗi nhớ! Tôi đã không nhớ ra cậu"
"Không sao ạ! Dù sao chúng ta cũng gặp nhau có một lần làm
sao có thể nhớ được"
"À đúng rồi, giám đốc Hoa hôm nay đến đây tìm tôi có chuyện
gì sao?"
"Vâng...Có một chút chuyện..."
Tử Sâm có chút ngập ngừng, muốn nói nhưng lại ái ngại.
"Có chuyện gì giám đốc Hoa cứ việc nói thẳng, đừng ngại"
"Anh có thể cho tôi số điện thoại của Tử Yên được không?"
"Tử Yên?" Giang Thanh thốt lên kinh ngạc "Sao anh
biết tên cô ấy?"
Ánh mắt Tử Sâm bỗng nhuốm màu trầm, phút chốc trở nên suy tư. Tất
cả ký ức xưa cũ bỗng vì một câu nói của Giang Thanh mà ập đến. Anh không ngại ngần
kể về chuyện quá khứ của mình cho Giang Thanh biết.
"Tử Yên, chính là người con gái tôi yêu trước kia. Chúng tôi
là thật lòng yêu nhau nhưng không hiểu tại sao một ngày, cô ấy bỗng rời bỏ tôi
ra đi không một lời nhắn nhủ. Tôi đã điên cuồng đi tìm cô ấy và gặp tai nạn nên
quên mất một phần ký ức. Tôi không còn nhớ về cô ấy nữa. Sau đó tôi đã gặp lại
cô ấy một lần nhưng không nhớ ra cô