Sơn Lâm ở lại chăm sóc Yến Uyển đến chiều tối thì có điện thoại của bà Giai Kỳ, mẹ của anh ta gọi về. Sơn Lâm cố tình nói có việc bận nhưng bà nhất định phải bắt anh ta về mới được. Chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện ở nhà. Sơn Lâm tuy đã lớn nhưng chưa bao giờ dám trái lời mẹ. Chỉ cần bà Giai Kì trừng mắt lên một cái là hồn vía anh ta bay biến lên mây, cúi đầu khép nép vâng lời. Đây cũng là điểm yếu mà Yến Uyển ghét nhất ở anh ta. Nhưng lần này, Yến Uyển lại tỏ ra rất dễ chịu. Cô ta kêu Sơn Lâm cứ về nhà, nghe theo lời mẹ mình đi. Lúc nào rảnh rỗi thì đến đây cũng được. Kỳ thực là cô ta đã đạt được mục đích của mình rồi nên cũng không cần Sơn Lâm ở đây làm gì nữa. Sơn Lâm thấy Yến Uyển nói vậy liền miễn cưỡng ra về.
Sơn Lâm vừa đi khỏi thì Yến Uyển liền lấy điện thoại ra gọi cho ai đó. Một lát sau, vị bác sĩ hồi nãy bước vào phòng cô ta.
"Em ổn chứ?" Vị bác sĩ nhìn Yến Uyển hỏi.
"Vâng! Cũng chỉ còn đau một chút thôi. Nhưng lúc trước quả thật rất đau. Đau muốn ngất tại chỗ luôn"
"Anh cũng không hiểu tại sao em lại phải làm thế nữa. Thai của em rất nhỏ chỉ cần uống thuốc là có thể đẩy thai ra ngoài được. Đáng lẽ em phải ở nhà nghỉ ngơi, sao lại vừa uống thuốc xong liền chạy ra ngoài. Suýt chút nữa là nguy hiểm đến tính mạng rồi. Em đừng có coi thường chuyện này"
"Vâng! Em biết rồi. Cảm ơn anh đã giúp đỡ em"
"À... Có chuyện này em muốn hỏi em. Tại sao lại phải nói dối cậu ta là em bị đẩy ngã dẫn đến sảy thai? Nếu em không nói chuyện trước với anh lý do này thì chắc anh đã nói là do em đã uống thuốc phá thai rồi. Em thực sự không muốn giữ đứa trẻ nên nói dối với cậu ta sao?"
Anh chàng bác sĩ thắc mắc. Trước khi đến gặp Tử Yên, Yến Uyển đã đến gặp bác sĩ Vĩ Thành, là anh họ, con trai gọi mẹ Yến Uyển bằng dì ruột. Yến Uyển nói với anh là muốn phá thai bằng thuốc. Thai nhi của cô ta mới chỉ 5 tuần tuổi nên phương pháp này khá an toàn mà không gây đau đớn gì. Nhưng điều kỳ lạ là cô yêu cầu anh ta phải nói với người thân mình là bị sảy thai do bị ngã. Vĩ Thành liền đồng ý.
Yến Uyển nhìn Vĩ Thành, nói
"Bí mật! Anh không cần biết"
"Em còn đùa được sao? Em vừa mất đi một đứa trẻ của mình đấy" Anh lắc đầu nhìn Yến Uyển. Có vẻ như cô ta chẳng có chút gì là đau khổ khi vừa mất đi một đứa con cả. Vĩ Thành nói đúng, cô ta giống như đang đùa cợt trên tính mạng của một đứa trẻ vừa mới thành hình đã bị chính mẹ ruột nó tước đi mạng sống không một chút đắn đo, thương xót. Người ta thường nói, hổ dữ cũng không ăn thịt con. Nhưng có lẽ trường hợp này không đúng với Yến Uyển thì phải.