Mấy hôm nay có ba tên lưu manh lởn vởn quanh nhà Tử Yên từ sáng sớm đến lúc đi làm về. Không phát hiện ra sở hở gì của cô. Bọn chúng chia nhau canh nhà cô còn lại theo dõi quá trình cô đưa con đến trường rồi đi làm. Tử Yên rất kỹ nên chúng không có cơ hội tiếp cận Tiểu Bảo.
Ngày thứ ba sau khi Tử Yên để xe vào gara của công ty, có hai tên đi theo ngay sau cô vừa rời khỏi. Một tên đứng canh, một tên bò xuống gầm xe cô loay hoay một hồi.
“Xong chưa?” Tên cánh gác giục
“Chưa”
“Nhanh lên”
“Có người sắp vào kìa”
“Con mẹ nó, mày tưởng việc này dễ ăn à. Câm mồm cho tao” Tên kia bực bội quát.
Tên đứng canh liền câm miệng ngay lập tức, sốt ruột nhìn đồng hồ đếm thời gian.
“Xong rồi” Tên lưu manh chui từ gầm xe đi lên, mặt mày lấm lem.
“Đi thôi”
Hai tên lưu manh nhìn trước nhìn sau thấy có bóng người đi vào từ phía cổng gara liền giả vờ nói chuyện với nhau rồi chuồn thẳng, không để lại chút dấu vết nào.
Buổi chiều Tử Yên xong việc muộn. Cô cuống quýt nhìn đồng hồ rồi chạy vội xuống gara ô tô mở cửa, quăng chiếc túi xách của mình lên ghế, vội vã lái xe mà không hề để ý đến sự bất thường nào của nó.
Vừa phóng đến nơi thì trường đã tan học gần hết. Tử Yên vội vã đỗ xe trước cổng trường rồi đi vào trong. Tiểu Bảo mặt buồn thiu đang đứng trong khuôn viên trường, cầm chiếc que nhỏ nghịch nghịch mấy bông hoa dại.
“Tiểu Bảo” Tử Yên kêu lớn.
Tiểu Bảo nghe thấy tên mình liền giật mình quay lại, ánh mắt lóe lên tia vui mừng, miệng nhoẻn cười ôm chầm lấy mẹ.
“Mẹ xin lỗi! Mẹ đến trễ”
“Không sao mà mẹ. Tiểu Bảo chờ có một chút xíu à”
Thằng nhỏ rất biết cách làm Tử Yên vui lòng. Nó chưa bao giờ trách mẹ mình điều gì dù mình có không vui đến mấy. Mấy giây trước thôi nó còn buồn não cả lòng, có chút tủi thân vì bạn nào cũng đã được bố mẹ đến đón về rồi. Chỉ còn một mình mình ở lại chờ mẹ. Có đứa trẻ nào mà không có chút giận dỗi chứ. Thế nhưng Tiểu Bảo rất là hiểu chuyện đi. Nó biết mẹ nó nhiều việc, rất rất bận nên không bao giờ trách mẹ cả, dù có một chút buồn buồn nhưng khi nhìn thấy gương mặt của mẹ thì lập tức nó quên ngay.
“Hôm nay mình đến nhà chú Tử Sâm hả mẹ?” Thằng bé vô tư hỏi. Dạo này, Tử Yên cũng hay đưa Tiểu Bảo đến nhà Tử Sâm chơi mỗi dịp cuối tuần. Nhã Tịnh về nhà ăn cơm với ba mình một bữa. Tử Sâm định hôm nay sẽ tiết lộ cho Tử Sâm biết một bí mật. Cô đã sẵn sàng cho mọi chuyện, cũng đã dặn Tử Sâm đi làm về sớm sớm một chút. Cô đã mua hết đồ ăn ở siêu thị để ở nhà anh sẵn rồi. Chính vì hồi trưa đi siêu thị mất nhiều thời gian quá nên cô phải ở cố lại buổi chiều xử lý công việc cho xong. Cô muốn tất cả mọi việc đều được giải quyết ngày hôm nay. Tối nay và ngày mai là một ngày đặc biệt của ba người bọn họ. Cô không muốn dính dáng đến công việc, dành trọn vẹn thời gian bên hai người thân yêu nhất của mình.
Tử Yên mỉm cười, nửa