Bà chủ tịch nhìn Tử Sâm đỡ Tử Yên, vẻ mặt xót xa như chính bản
thân mình đang phải gánh chịu nỗi đau này. Bất chợt nhớ ra điều gì đó liền quắc
mắt lườm Tử Yên “Cô dám không nghe lời tôi, cố ý để Tử Sâm đến đây. Được! Xem
như tôi nhìn nhầm cô đi! Vậy đừng có trách bà già này vô tình độc ác”
Bà chủ tịch vừa dứt lời liền liếc mắt ra lệnh cho tên thuộc hạ kề
con dao vào cổ Tiểu Bảo đe dọa.
“Ưm…” Tiểu Bảo nhìn thấy con dao liền kinh hồn bạt vía la lớn!
“Không! Không được hại con trai tôi” Tử Yên hét lớn.
“Chỉ trách cô coi thường lời nói của tôi. Bây giờ hậu quả thế nào
thì cô tự chống mắt lên mà chứng kiến. Tôi chưa từng nói hai lời bao giờ”
Bà chủ tịch lạnh lùng nói. Mũi dao đang kề cổ một đứa trẻ, nó vùng
vẫy sợ hãi đến nỗi cọ vào làm rách một đường nhỏ rớm máu nhưng bà ta vẫn không
tỏ chút cảm giác xót thương nào.
“Bỏ dao xuống”
Tử Sâm hét lên, giọng cương quyết như sắt thép vô cùng sắc bén.
Mấy tên thuộc hạ nghe thấy thế cũng run tay lùi lại định rụt co dao găm xuống
thì ngay lập tức ánh mắt sắc hơn dao của bà chủ tích lại ném ngay về phía họ
“Giữ nguyên đó cho ta”
“Bỏ xuống”
“Giữ nguyên đó”
Tử Sâm và bà chủ tịch thay phiên nhau ra lệnh khiến đám thuộc hạ
cũng cuống cuồng không biết phải nghe theo ai. Dù sao Tử Sâm cũng là con trai
ruột duy nhất của bà ta, người thừa kế tương lai của Hoa Thần, không thể không
nể mặt anh ta. Nhưng bà chủ tịch cũng đang ngồi đó, mệnh lệnh bà ta cũng không
thể xem thường. Hai người một như nước một như lửa đối chọi nhau không ai thắng
ai. Đám thuộc hạ bỗng chốc trở nên nhu nhược như một đám rối.
Tiểu Bảo thấy con dao cứ kề lên lại hạ xuống càng thêm sợ hãi. Ánh
mắt gần như vô thức không còn sức chịu đựng sự hành hạ tinh thần này. Đối với một
đứa trẻ, đó là một màn tra tấn vô cùng ác độc.
Tử Yên nhìn thấy tình hình càng ngày càng căng thẳng, kéo dài mãi
Tiểu Bảo chưa chắc đã cứu được mà càng khiến nó bị dọa chết khiếp liền hét lớn.
“Bà không được đụng đến Tiểu Bảo. Nó chính là cốt nhục của Tử Sâm”
Lời nói Tử Yên vừa dứt thì tất cả mọi người đều đứng ngây ra tại
chỗ. Tử Sâm nhìn về phía Tử Yên mắt trố ra không thoát nên lời. Ánh mắt rung
rung như muốn cô khẳng định lại lần nữa. Tử Yên hiểu Tử Sâm đang muốn hỏi điều
gì chỉ lặng lặng gật đầu “Ừm”
“Cô nói láo! Thằng bé này không thể là con của Tử Sâm được. Chẳng
phải cô và nó đã chia tay rất lâu rồi sao? Làm sao có the?”
Bà chủ tịch phùng mang trợn mắt càng không muốn tin đứa trẻ đang
đứng trước mặt bì bà kề dao sát cổ kia chính