Tử Yên nhắm mắt, hít hà hơi ấm của bàn tay Tử Sâm, cứ thế yên lặng
hưởng thụ. Cô không biết Tử Sâm đã tỉnh dậy từ lúc nào, đang chăm chú nhìn cô
nâng niu bàn tay mình. Một đợt sóng trào dâng trong lòng anh, niềm hạnh phúc
nôn nao khó tả. Sự đau đớn về thể xác hình như dần tan biến chỉ còn lại sự niềm
hân hoan hoan đang nở rộ trong trái tim mình. Khóe mắt anh lăn dài hai giọt lệ
nóng.
“Tử Yên!”
Căn phòng im lặng đến nỗi tiếng thở cũng nghe rõ liền phát ra
tiếng gọi trầm ấm dịu dàng.Tử Yên đương nhiên là nghe rất rõ. Trong thoáng
chốc, mi mắt mở to. Tử Sâm đang mỉm cười nhìn cô, nụ cười như muôn ngàn tia
nắng tỏa ra ấm áp khắp căn phòng sau những chuỗi giờ âm u chờ đợi.
“Tử Sâm”
Nước mắt Tử Yên ứa ra nghẹn ngào cúi gương mặt thanh tú của mình
xuống gần sát bên ngực anh, nghe rõ từng tiếng trái tim đang thổn thức qua màn
băng trắng.
“Đừng khóc”
Tử Sâm xoay mu bàn tay mình đang bị nắm chặt trong tay cô lau vệt
nước mắt đang rơi xuống trên gò má.
“Sao anh lại liều mạng như vậy hả Tử Sâm?” Tử Yên nghẹn ngào hai
tròng mắt đỏ hoe.
“Vì đó là con của chúng ta. Anh làm vậy rất đáng! Vô cùng đáng!
Cái mạng này của anh dù phải mất đi cũng không thể so sánh được với em. Tử Yên!
Em đã một mình sinh con và nuôi dưỡng nó đến bây giờ thật tốt. Sự hi sinh của
anh so với em chưa bao giờ đủ cả”
Ánh mắt Tử Sâm nhìn người phụ nữ của mình vừa yêu thương vừ hàm
chứa bao nhiêu biết ơn không gì có thể tả được. Cho đến bây giờ anh vẫn không
thể tin mọi việc đang xảy ra là sự thật.
“Tử Yên! Có mơ anh cũng không dám mơ được rằng có ngày anh lại có
một đứa con trai đáng yêu như Tiểu Bảo. Ngày anh gặp nó bị đi lạc ở siêu thị,
anh đã cảm giác đứa trẻ này đối với mình có gì đó rất gần gũi, rất quen thuộc
mà không thể giải thích được. Cứ muốn ôm nó mãi trong lòng mình. Cho đến khi
anh biết nó là con của em. Trong lòng anh có chút thất vọng bởi anh nghĩ Tiểu
Bảo là con của người chồng trước của em. Quả thật anh có chút ghen tị và bức
bối với người đàn ông đã may mắn có được em. Nhưng ngày ngày được tiếp xúc với
Tiểu Bảo anh lại càng thấy thương nó nhiều hơn. Anh nghĩ chỉ cần nó là con của
em thì dù là ai anh đều có thể yêu thương hết thảy”
Tử Yên có chút bật cười đặt tay của Tử Sâm xuống giường ra vẻ giận
dỗi, hai má ửng đỏ “Anh thật ngốc! Chồng trước cái gì chứ? Chẳng phải anh cũng
biết người đàn ông đầu tiên của em là anh sao?”
Tử Sâm có chút bối rối “Ý anh là anh chàng đi cùng em năm đó ở
xưởng may, anh ta tên là gì nhỉ?” Tử Sâm nhíu mày cố nhớ lại… “À đúng rồi, là Chấn
Vũ”
“Hả?” Tử Yên kinh ngạc, hai mắt tròn xoe nhìn Tử Sâm “Anh còn nhớ
anh ta sao?”
“Sao lại không nhớ chứ”