Tử Yên ngắm nhìn Tiểu Bảo đang xuýt xoa vết thương cho ba mình,
lòng cảm thấy ấm áp vô cùng. Bất chợt cô nhớ ra điều gì đó quay nhìn ra phía
cửa phòng thì chẳng còn ai đứng đó nữa.
“Tử Sâm… mẹ anh…” Tử Yên quay lại nói với Tử Sâm. Lúc này anh cũng
mới để ý tới bà chủ tịch.
“Bà ấy có lẽ đi ra ngoài rồi” Một nỗi buồn thoảng qua gương mặt
đang tươi cười của Tử Sâm. Môi manh khựng lại, người phụ nữ đó dù sao cũng là
mẹ anh. Trong lòng vẫn không tránh được có chút xót xa.
“Để em ra ngoài tìm thử” Tử Yên cảm nhận được nỗi thống khổ đang
dấy lên trong tim Tử Sâm. Thực ra anh rất thương mẹ mình nhưng khoảng cách giữa
hai người quá lớn khiến anh không có cơ hội tỏ bày. Hai người bọn họ như nước
với lửa chỉ làm tổn thương nhau mà thôi.
“Không cần đâu. Mặc kệ bà ấy đi”
Tử Sâm vẫn một mực không đồng
ý. Anh hiểu quan hệ giữa cô và mẹ mình cũng chẳng tốt đẹp gì. Trước đây bà ta
thường mắng chửi sỉ nhục cô ngay trước mặt người khác mà không có chút kiêng nể
gì. Bao nhiêu lần tìm cách đe dọa hãm hại buộc cô phải rời xa con trai bà. Thậm
chí còn bắt cóc cháu nội mình, suýt nữa làm nó thiệt mạng chỉ vì ý nghĩ độc
đoán của bản thân. Tử Sâm là đang lo sợ bà ấy lại sẽ nói những điều làm tổn
thương Tử Yên lần nữa rồi cô lại giấu giếm, lái lẩn trốn anh…Ôi thôi bao nhiêu
đó thôi đã khiến Tử Sâm thật không muốn nghĩ đến nữa.
Tử Yên nắm lấy tay Tử Sâm “Em hiểu anh đang nghĩ gì. Yên tâm, đừng
lo cho em. Không phải em đã hứa với anh rồi sao? Nhất định không bao giờ rời xa
anh nửa bước. Dù có chuyện gì cũng phải nói với anh mà”
Tử Yên như đọc được tất cả tâm tư trong lòng của Tử Sâm nên thật
kiên nhẫn khuyên nhủ. Hơn nữa, nghĩ đến bà chủ tịch đã đi khỏi từ lúc nào khiến
cô cũng có chút cảm thông. Cô cũng làm mẹ rồi, cũng phần nào hiểu được tâm tư
của một người mẹ. Dù có hung dữ hay dịu dàng, bao dung hay độc đoán, lạnh lùng
hay ấm áp… tất cả là chỉ muốn con mình có cuộc sống tốt nhất theo hướng mình
nghĩ. Dù cách làm của họ có cực đoan đến mấy. Bà ấy đã dẫn Tiểu Bảo lên đây tìm
mẹ có lẽ là đã thầm dõi theo và quan tâm nó. Muốn gặp mà không dám gặp chỉ có
thể lặng lẽ đứng nhìn.
Lúc thấy Tử Sâm tỉnh lại chắc là bà cũng rất mong được đến gần an
ủi, được nắm lấy tay anh và mừng vui, mà rơi nước mắt hạnh phúc vì đứa con trai
duy nhất của mình vừa từ cửa tử trở về. Nhưng bà đã không làm thế. Bà lặng lẽ
nhường niềm hân hoan này cho mẹ con cô, còn không dám lại gần con trai mình.
Hẳn là trong bà rất đau. Tử Yên là hiểu rõ nhất, trái tim của một người mẹ lúc
nào cũng chỉ đau đáu hướng về con mình mà thôi.
Chần chừ một hồi lâu, Tử Sâm nhìn thấy thiện ý trong Tử Yên cộng
với việc anh cũng cảm giác được sự khó xử của mẹ mình khi đối mặt với tất cả
những người bà đã trót gây tổn thương cho