“Ba ăn cái này đi! Món này là ngon nhất đó”
Tiểu Bảo đưa cánh tay bé xíu của mình thuần thục xúc một thìa súp
đuôi bò đưa lên miệng của Tử Sâm. Anh cũng rất hợp tác há miệng.
“Ừm…Ngon phải không ba?”
Tử Sâm không nói mà giơ ngón tay cái ra hiệu rất ngon. Tiểu Bảo
thấy vậy thích chí cười hi hi ha ha sau đó lại xúc một thìa bỏ vào miệng mình.
Tử Sâm nhìn hành động ngây ngô nhưng lại rất có tình cảm này cảm động muốn
khóc. Thằng nhóc này sao có thể sống tình cảm như vậy chứ? Đến cả món ăn nó
thích nhất nó cũng nhường cho ba mình ăn trước. Lại còn nhất nhất đòi tự mình
phải đút cho ba ăn. Nó nói ba tay còn đau không tự ăn được, nói phải tự mình
đút cho ba ăn mới được. Ngày nhỏ mỗi khi nó bệnh, không tự ăn cơm được, mẹ phải
đút cháo cho nó ăn. Cháo khi mẹ đút và khi nó đút khác nhau hẳn. Mẹ đút bao giờ
cũng ngon hơn.
“Cô Tử Yên”
Người giúp việc mang cơm đến nhưng vì Tiểu Bảo tự ăn được và giành
luôn phần xúc cơm cho Tử Sâm ăn nên chị khá rảnh rỗi. Vừa nãy thấy cánh cửa khẽ
mở chị bất chợt nhìn ra thì thấy Tử Yên và bà chủ tịch đang đứng ở ngoài cửa
nhìn vào.
“Suỵt” Tử Yên lấy tay suỵt trên miệng ra hiệu cho chị giúp việc
đừng làm kinh động đến mọi người rồi nhoẻn miệng cười ngắm nhìn cách Tiểu Bảo
đang chăm sóc ba nó bị bệnh.
Đuôi mắt bà chủ tịch nóng lên. Cảm giác như có một cái gì đó nghẹn
nghẹn muốn tuôn ra mà không thể thoát ra được. Thứ tình cảm này Tử Sâm chưa bao
giờ được nhận từ bà hay từ bất cứ người thân nào khác. Nhìn nụ cười luôn thường
trực trên môi anh, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc của anh bà cảm thấy giây phút này
đây Tử Sâm mới là người đàn ông hạnh phúc nhất, không phải là lúc đạt được mọi
thành tích xuất sắc nhất trước đây mà nhiều người thường khen ngợi ngưỡng mộ.
Mãi một lúc sau, khi hai cha con ăn gần hết bát súp Tử Sâm mới
nhìn ra phía cửa thấy hai người. Ánh mắt có phần bối rối.
“Hai người vào từ lúc nào vậy?”
“Cũng được một lúc rồi”
Tử Yên cố tình đi lại gần chỗ Tiểu Bảo để Tử Sâm trực tiếp đối
diện với bà chủ tịch.
“Mẹ… sao lúc nãy mẹ đến mà không vào?” Tử Sâm mở lời.
“Mẹ…Mẹ…” Bà chủ tịch nghẹn ngào không nói được hết câu. Tử Sâm
cũng cảm thấy có chút nhoi nhói trong tim. Thực ra anh có nói những lời khó
nghe với mẹ lúc nãy nhưng trong lòng vẫn rất yêu thương và kính trọng bà. Dù bà
có đối xử với anh như thế nào thì đó vẫn là người mẹ đã sinh ra anh. Trái tim
anh vẫn chảy dòng máu của bà. Làm sao có thể không xót xa.
“Mẹ sai rồi, mẹ có lỗi với con! Có lỗi với Tiểu Bảo và cả Tử Yên
nữa. Mẹ không mong các con tha thứ, cũng không có tư cách để đòi hỏi chuyện này”
Nước mắt bà chủ tịch rơi xuống, từng giọt nhanh như một dòng chảy.
Chưa bao giờ Tử Sâm thấy bà khóc hay nói đúng hơn là bà chưa bao giờ khóc trước
mặt anh. Bởi như vậy bà thấy mình thật yếu đuối, thật không có bản lĩnh. Nhưng
bây giờ bà chẳng có thời gian đâu mà nghĩ đến những thứ thể diện đó nữa. Bà
đang khóc chính là đang thể hiện cảm xúc thật của mình mà bao nhiêu năm nay bà
luôn tìm cách che đậy.
“Mẹ! Không cần xin lỗi con!”
Mắt Tử Sâm cũng đỏ hoe rồi. Anh cũng không muốn nhìn mẹ mình đau
khổ, dằn vặt như thế này.
“Ba ba! Đừng khóc! Vết thương sẽ đau thêm đấy”
Tiểu Bảo thấy Tử Sâm khóc liền với tay quệt quệt nước mắt trên má
anh.
Bà chủ tịch chứng kiến cảnh tượng này, môi mấp máy định gọi
một tiếng cháu nhưng không dám lên tiếng. Bà