Yến Uyển hậm hực nhìn mẹ mình không dám cãi lời rồi liếc sang Sơn Lâm có vẻ giận lắm. Sơn Lâm thấy bà Giai Kỳ nói như vậy rồi thì có lẽ không thể nào cãi lại được nữa nên cũng im lặng. Tử Yên thì cúi đầu xuống, hai mắt ươn ướt như sắp khóc dù đã được bà Giai Kỳ minh oan. Thấy Tử Yên có vẻ đang tủi thân. Bà Giai Kỳ liền đưa tay vỗ vai cô động viên.
“Không việc gì phải buồn thế đâu Tử Yên. Chúng ta biết con trong sạch. Chuyện kết hôn sẽ vẫn tiến hành như bình thường” Nói xong bà liền quay sang phía Sơn Lâm “Ngày mai con đưa Tử Yên đi thử váy cưới nhé”
“Ngày mai sao?” Sơn Lâm ngạc nhiên.
“Chứ con con định đến bao giờ nữa? Tuần sau là hôn lễ rồi” Bà Giai Kỳ nghiêm mặt nhìn Sơn Lâm. Anh ta thấy thái độ của mẹ rất nghiêm túc nên im lặng.
“Dạ”
Yến Uyển nghe thấy thế thì trong lòng điên lắm. Tay run lên đập xuống bàn thì bị bà Thanh Tâm ghì lại rồi trừng mắt nhìn cô ta cảnh báo phải im lặng. Không khí trở nên căng thẳng tuy mỗi người vẫn đang cười tươi trên mặt. Một không khí giả tạo đến ngột ngạt.
Tại lễ đường.
Tử Yên đi bên cạnh Sơn Lâm, hai người bọn họ đang say sưa chúc tụng mọi người. Sơn Lâm dường như quá say rồi, dáng đi vất vưởng. Tử Yên phải vừa đi bên anh ta vừa đỡ. Một lúc sau, Sơn Lâm gần như không trụ được nữa liền nói:
“Tôi xin phép đi ra ngoài một chút”
“Ha ha! Tân lang hôm nay không thể chịu được nữa rồi sao?” Mấy người bạn của anh ta chọc ghẹo rồi cười ồ lên.
“Anh có sao không?” Tử Yên thấy anh ta có vẻ say xỉn quá liền hỏi khẽ. Sơn Lâm nhìn cô hằn học không nói gì. Tử Yên thấy vậy cũng lặng im. Xong, dường như anh ta nhớ ra điều gì đó liền ghé tai nói khẽ với cô.
“Tôi về trước. Lát cô về sau”
Tử Yên khẽ gật đầu nhìn Sơn Lâm. Anh ta bỗng dưng nở một nụ cười bí ẩn rồi giả vờ vật vờ đi ra.
Tử Yên mệt mỏi bước vào nhà. Đèn điện sáng trưng. Chắc là Sơn Lâm đã ngủ rồi nên quên tắt điện. Hồi này anh ta có dặn cô là sẽ về nhà trước. Có lẽ là do uống quá say. Tử Yên cất gọn đồ đạc sang một góc rồi nhẹ nhàng bước lại căn phòng tân hôn của mình. Cô định bụng sẽ mở cửa ra kiểm tra thử xem Sơn Lâm có sao không. Dù sao thì Sơn Lâm cũng đã uống rượu đến say xỉn, về một mình không ai chăm sóc cũng nguy hiểm. Nghĩ vậy, Tử Yên liền đẩy nhẹ cánh cửa ngó vào.
“Hai người…!” Tử Yên sững sờ thốt lên khi thấy Sơn Lâm và Yến Uyển đang trần truồng nhìn về phía cô. Hình như họ đã có sự sắp đặt từ trước rồi thì phải, chẳng hề có chút ngạc nhiên nào khi Tử Yên bước vào.
“Sao? Vui chứ?” Yến Uyển nhìn Tử Yên châm chọc “Chẳng phải hôm nay là ngày vui của cô sao? Nhưng trông cô có vẻ không được hạnh phúc lắm thì phải?”
Nói xong cô ả liền quay sang Sơn Lâm ôm lấy cổ hôn lên miệng anh ta.
“Em nói xem, hôm nay có phải là ngày hạnh phúc nhất trong đời cô