Ở xa xa là hình ảnh người đàn ông trung niên tay trong tay cùng một người phụ nữ trên dưới bốn mươi, chỉ là một bên sườn mặt nghiêng nghiêng vẫn nhìn ra được ông đang cười, đó là một nụ cười ngập tràn yêu thương và chiều chuộng.
Trác Mộng Nhan cắn chặt môi, hai mắt cay cay, những ngón tay siết lấy chú gấu bông trong ngực, lúc này đây cô thấy mình đúng là một cô gái bất hạnh.
Rời khỏi mẹ, những tưởng sẽ có một cuộc sống an yên cùng bố, nhưng chỉ qua một tháng cô đã bị sự thật trước mắt làm nhòe đi đôi mắt, cũng làm đau cả con tim.
Trên đường trở về nhà, cô như người mất hồn, vô phương, vô hướng, cứ đi như vậy không suy nghĩ, cũng chẳng có tâm tư để ý.
Cho đến khi…
Một cơn gió xuyên qua từng chân tơ kẽ tóc, làn tóc nâu bay bay trong gió, một âm thanh kỳ lạ lọt vào màng nhĩ.
Thân thể Trác Mộng Nhan cứng lại, cô dừng chân, cố gắng lắng nghe âm thanh đó.
Cuối cùng cũng xác định được hướng tiếng động phát ra đang ngày càng dữ dội, đó là âm thanh đánh đấm, bịch, bịch, bịch cùng với những tiếng chửi rủa, gào thét đến rợn người.
Trác Mộng Nhan li3m môi, thời tiết đầu tháng tám rất nóng bức vậy mà lúc này cô lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, lý trí mách bảo quay đầu và chạy đi, không nên can thiệp, không nên lo chuyện bao đồng.
Nhưng… một con người khác trong cô lại không ngừng thúc giục, rủ rê bên tai rằng làm người không thể thấy chết mà không cứu.
Dù cô còn chẳng biết nên cứu ai.
Ai mới là người sai, ai mới là người đúng.
Rồi trong sự đấu tranh giằng co giữa lý trí với cảm xúc, chân đã bước nhanh từ lúc nào, cô đứng nép một bên tường.
Tim đập thình thích, dù vậy vẫn mạnh dạn nhô đầu ra nhìn thử hẻm nhỏ bên cạnh đang xảy ra chuyện gì.
“Mày, Lương Diêu, mẹ kiếp, còn dám động tới người của tao nữa không?” Lời vừa dứt, người con trai mang vẻ khát máu trên khuôn mặt nện xuống một đấm vào kẻ đang vật vờ, nhếch nhác dưới đất.
“Kình ca, đánh vậy được rồi.
Em… dù sao em cũng không bị thương nặng.”
Người được gọi là “Kình ca” cười khẩy một tiếng.
“Gãy một tay là nhẹ nhỉ.”
Kẻ bị đánh mặt mũi đầy máu, cậu ta khóc lóc cầu xin: “Kình ca, tôi sai rồi, là tôi không biết lớn bé đụng đến anh Tư Dẫn, tôi thề… thề không bao giờ xuất hiện trước mặt các anh nữa.”
“Được thôi.” Lôi Kình bỗng dừng tay, anh lùi lại sau một bước, ánh mắt đảo một vòng rồi dừng lại trên khuôn mặt bầm tím dưới đất.
“Mày xem… nên bồi thường thêm gì nữa đây.”
“Em… em… Kình Ca, bồi thường bao nhiêu tiền đều được, chỉ xin anh tha cho em lần này.”
Trước dáng vẻ hèn tiện của Lương Diêu, Lôi Kình lôi từ trong túi áo khoác da một vật gì đó, ngay giây sau một tiếng bật vang lên, lưỡi dao sắc nhọn đập vào mắt từng người.
Lương Diêu sợ hãi lắc lắc đầu, cậu ta muốn đứng dậy chạy trốn nhưng đáng tiếc lại bị Lôi Kình co chân đạp mạnh một phát ngã chúi xuống đất lần nữa.
“Tao nghĩ là… phải bồi thường thêm một nhát dao nữa.”
“Không, không, anh Kình, cầu xin anh, xin anh.”
“Kình ca, không cần làm tới mức này, sẽ…” Nghiêm Tư Dẫn còn chưa thốt hết câu đã bị Lôi Kình quát.
“Im miệng.”
“Không thể thoát được, Lương Diêu à.” Thả ra một câu bằng giọng điệu lạnh căm đó, Lôi Kình nắm chắc con dao trong tay, nâng lên cao, làm tư thế chuẩn bị đâm, khi tay sắp sửa hạ xuống thì một âm thanh run sợ, cao vút vọng giữa màn đêm.
“Đừng.”
Cả đám nam sinh kinh ngạc đồng loạt quay phắt sang hướng giọng nói kia, và… đập vào tròng mắt từng người là thân ảnh mảnh khảnh, nhỏ nhắn trong chiếc đầm trắng điểm vài cánh hoa anh đào.
Khoảnh khắc không khống chế được mà hét lên, Trác Mộng Nhan biết mình xong thật rồi.
Cô hốt hoảng nuốt nước miếng toang xoay lưng bỏ chạy thì phía sau… một giọng nói như đến từ địa ngục khóa chặt cả người cô lại.
“Đứng lại.” Rốt cuộc thì có chạy cũng chẳng thoát nổi nữa.
Trác Mộng Nhan run rẩy tay chân, cô cắn cánh môi đến rướm máu, từng bước chân mạnh mẽ đằng sau như từng hồi chuông chết chóc đến gần bao vây toàn bộ cơ thể và cả trái tim đang đập