Đúng như dự đoán của Hoa Mỹ Cốt, chỉ trong một ngày sau khi Trác Mộng Nhan lộ mặt trước toàn dân thiên hạ, tốc độ tuyên truyền, lan tràn tin tức về nhan sắc hơn người của cô đã phủ khắp Tam Trung.
Đến ngày hôm sau thì nhiều học sinh còn cố tình đi ngang qua lớp 11A5 để nhìn dung mạo của cô, cuối cùng bị Lôi Kình quát mới tái mặt bỏ chạy.
Lúc đi ngang qua cô gái nhỏ đang cúi đầu xem sách, anh dừng lại, mặc kệ sự kinh ngạc của vô số bạn học trong lớp, khuỷu tay chống trên bàn, ánh mắt thẳng tắp đối diện với khuôn mặt xinh đẹp, giọng điệu vừa khó chịu vừa trêu ghẹo: “Đeo khẩu trang vào vẫn tốt hơn.”
Đợi khi người nọ đã bước đi, khóe môi thiếu nữ mới chậm rãi cong lên.
Giờ giải lao, Trác Mộng Nhan không còn được đi chơi thoải mái như trước, cô phải tranh thủ làm bài tập của hai môn học trước đó.
Đang chăm chú vào làm bài tập toán thì ai đó chạy vọt vào trong lớp học, cùng với một giọng nói hồ khởi, hoạt bát.
“Anh Kình.”
Xưng hô này đã khiến tay cầm bút và cả bộ não đang hoạt động của Trác Mộng Nhan dừng lại.
Cô ấy lướt qua cô như một cơn gió rồi đến thẳng vị trí hai bàn cuối cùng của lớp.
Cô nghe giọng nói quen thuộc của người con trai đó vang lên: “Em tới đây làm gì?”
“Nhìn xem mỹ nhân mới của Tam Trung đó.”
“Bớt hùa theo đám đông đi.” Anh lạnh giọng nhắc nhở, chẳng qua là ngữ điệu có phần nhu hòa, thậm chí là nuông chiều.
Trác Mộng Nhan mím môi, cố gắng gạt đi những ồn ào xung quanh, nhưng đoạn hội thoại không nhỏ bên dưới cứ lãng vãng trêu ngươi lỗ tai cô.
Hoa Mỹ Cốt ngoái đầu lại nhìn rồi than thở một tiếng ngồi trở lại.
“Ước gì tớ cũng có anh họ như cô ấy.”
“Anh họ?” Rốt cuộc Trác Mộng Nhan cũng dừng lại, liếc mắt ngó cô bạn, thấy cô ấy vẫn dán mắt vào quyển tiểu thuyết tổng tài ở trên ở dưới gì đó, có chút mất tự nhiên cô chuyển dời ánh mắt đi nơi khác.
“Đó là Lôi Thích Huyên, con nuôi của chú Lôi Kình.”
“Con nuôi?” Trác Mộng Nhan chớp chớp mắt nghĩ, tức là không có quan hệ huyết thống à.
Và Hoa Mỹ Cốt cho cô đáp án xác thực.
“Đúng vậy, chỉ là anh em trên danh nghĩa thôi.”
Trác Mộng Nhan bỗng bật cười: “Vậy cậu còn ước ao cái gì?”
Hoa Mỹ Cốt lắc lắc đầu giải thích: “Tuy là con nuôi nhưng Lôi Thích Huyên không khác gì con cháu ruột thịt của Lôi gia.”
Ra vậy.
Chuyện này cứ thế lọt vào tai Trác Mộng Nhan rồi sau đó cũng không ở