Thân thể Trác Mộng Nhan run nhẹ, ngay lúc này có vài tiếng nói cười của đàn ông đang đến gần.
Cô giật mình muốn giãy khỏi ngực anh thì một lực không nhẹ lôi kéo cô vào trong gian phòng tắm rửa.
Lại còn là phòng tắm nam.
Rầm một tiếng, cánh cửa một gian buồng tắm đóng kín, Lôi Kình đặt cô dán lưng vào vách ngăn, tay nhanh lẹ vặn vòi hoa sen.
Một dòng nước ồ ạt xối từ đầu tới chân người con trai.
“Ai mà đóng cửa mạnh vậy chứ?”
Lại có âm thanh của ai đó vọng đến từ gian bên cạnh, nhưng Trác Mộng Nhan đã hoàn toàn đông cứng thân thể, cô nuốt nước miếng không chớp mắt đối diện với vòm ng ực ướt đẫm phía trước.
Lại không dám mở miệng thốt ra lời nào, cô sợ bị người bên ngoài phát hiện, chỉ có thể nâng tay đánh vào vai thiếu niên đang treo nụ cười lưu manh trên môi, trừng trắng mắt với anh.
Nụ cười trên khuôn mặt ai đó càng sâu thêm, anh đá lưỡi vào hàm trái, vặn nhỏ vòi hoa sen, khom người, hai cánh tay rắn chắc, nam tính chống hai bên, vây thiếu nữ trong phạm vi hẹp nhất.
Anh khẽ giọng: “Em đỏ mặt cái gì?”
“Anh kéo tôi vào đây, còn nói nữa.”
Đúng là anh cố tình đó, chậc một tiếng, vẫn giữ tư thế thân mật kia, anh hỏi: “Mì ý hợp khẩu vị em không?”
Cô gái nhỏ gật đầu, ánh mắt chạm phải yết hầu gợi cảm đang lên xuống của thiếu niên, cổ họng khô khan.
“Lần sau lại mua cho em.”
“Đừng.”
“Đừng cái gì?” Anh cau mày, lại ghé gần nhìn thẳng vào cặp mắt to tròn như búp bê của cô, anh hùng hổ nói: “Không cho em cự tuyệt.”
Bỗng cô gái nhỏ hít sâu một hơi gọi anh: “Lôi Kình.”
“Ừm, anh đây.” Cứ mỗi lần cô gọi tên mình, quân lính gì đó đều tan rã, Lôi Kình hoàn toàn rũ bỏ toàn bộ sự ương ngạnh thường thấy, lúc này rất ôn nhu đợi cô nói.
Trác Mộng Nhan nâng mắt: “Chúng ta…” vốn dĩ cô muốn thẳng thắn cự tuyệt, nói rõ sự khác biệt giữa hai người, nhưng khoảnh khắc chạm phải đôi con ngươi hết mực dịu dàng và đầy cưng chiều của Lôi Kình, cô lại nhớ đến sự lạnh căm, tàn nhẫn của anh vào cái đêm lần đầu gặp nhau, còn cả thái độ anh đối với những người khác, cô thấy rõ sự khác biệt trong cách đối xử với mình và dành cho người khác.
Lời đến bên môi lại không sao thốt ra được, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu trầm mặt không lên tiếng.
Những gian tắm khác lại vang lên tiếng nói chuyện và tiếng nước xả.
Vậy mà hai bọn họ hoàn toàn không để ý tới những tiếng động đó, lúc này chỉ tập trung vào từng âm thanh thầm lặng phát ra từ đối phương, đó là tiếng lòng, là nhịp đập của con tim, và những nhạc điệu vô hình trong tâm trí.
Nụ cười trên khuôn mặt thiếu niên nhạt dần và cuối cùng là hoàn toàn biến mất, trong đôi mắt kiêu ngạo ấy ẩn hiện sự buồn rầu, anh bỗng nâng cằm cô gái nhỏ lên cao, nhìn sâu vào hồ nước trong vắt ấy, anh thấp giọng hỏi: “Thật sự không thích anh chút nào sao?”
Hai tay Trác Mộng Nhan siết mạnh, cô không dám nhìn anh nhưng tư thế này… cuối cùng cắn răng nói: “Anh đáng sợ lắm, Lôi Kình.”
Câu trả lời gì thế này, bạn học Lôi hiếm khi rơi vào tình cảnh nghẹn họng như hiện tại, anh híp mắt ngắm cô nhóc đó một hồi như muốn khắc sâu từng đường nét mỹ miều ấy vào tâm trí.
Rốt cuộc thiếu niên thở dài thườn thượt, thẳng lưng cũng rời tay khỏi cái cằm nhỏ nhắn, anh nghiến răng: “Em giỏi lắm.”
Hôm nay Lôi Kình lại nằng nặc đòi ngồi xe buýt tiễn cô về tới nhà, trên đường còn mua cho cô một cây kẹo bông.
“Tôi cũng không thích ăn đâu.” Cô là nói thật, hôm trước chẳng qua nổi hứng thôi, cô không thèm.
Lôi Kình chỉ “ờ” một tiếng.
Ăn đồ ngọt thì sẽ khát nước, Trác Mộng Nhan thản nhiên kéo balo, từ bên trong định cầm chai nước lọc, chợt ánh mắt thấy cái gì đó, cô giật mình muốn đóng kín balo lại nhưng đã muộn, Lôi Kình cười khẩy, anh ghé gần tai