Sau đó gặp Trác Ôn cùng hai mẹ con Hàn Diệp Vân.
Ai cũng dè dặt, tỏ vẻ thương xót cho cô, cô cũng chưa vội vàng nói cái gì.
Vậy mà Dư Mẫn Tiệp đã đứng ra khóc lóc nhận lỗi.
“Em không cố ý, em cũng không ngờ chị lại tát em, em quá kinh ngạc nên… chị…xin chị tha thứ cho em, chị muốn làm gì cũng được.”
Trong căn phòng với cánh cửa sổ đang mở, chỉ có tiếng khóc thút thít đầy uất ức của Dư Mẫn Tiệp chợt bật ra một tiếng cười khẩy đầy khinh miệt.
Cô nói: “Tôi muốn cô cũng bị nát một chân như tôi.
Thế nào?”
Hai người Trác Ôn và Hàn Diệp Vân kinh hãi, hai giây hoàn hồn bà ta vội đứng dậy ra bộ mình đang bị dồn ép, nắm lấy bàn tay cô lắc lắc đầu: “Tiểu Nhan, con… Tiểu Tiệp thật sự không cố ý.
Con muốn gì cũng được nhưng chân thì…”
Trác Ôn không suy nghĩ nhiều, cũng đứng dậy nhìn con gái trầm giọng: “Tiểu Nhan, đều là sự cố ngoài ý muốn, không ai muốn xảy ra cả, con không thể làm vậy với Tiểu Tiệp.”
Trác Mộng Nhan lặng người đi nhìn ông, cô bấm móng tay vào da thịt, ánh mắt lại rất bình tĩnh, chẳng qua là nó đã bị hàn băng vây kín.
Rồi cô cụp mi, cười cay đắng lơ đãng lặp lại: “Sự cố ngoài ý muốn? Cô ta nói với bố vậy sao?”
Trác Ôn không phát hiện con gái kỳ lạ, ông nghĩ nên khuyên con bé, có lẽ mới tỉnh lại nên còn chưa rõ ràng chuyện ngã cầu thang.
“Con nhớ không, nếu con không xúc động tranh cãi rồi đánh Tiểu Tiệp thì đã không dẫn đến chuyện này.
Lúc đó Tiểu Tiệp cũng bị ngã cầu thang, nhưng may mắn con bé không bị nặng.
Thật ra chuyện này không thể trách Tiểu Tiệp được, Tiểu Nhan à, con… về sau cùng lắm chỉ là không nhảy múa được thôi mà, con vẫn đi lại như người bình thường…”
Ông nói gì sau đó cô đều chẳng còn rõ, tâm trí chỉ có vài chữ “Tiểu Tiệp cũng bị ngã cầu thang” và “cùng lắm chỉ là không nhảy múa được thôi”.
Nếu Lôi Kình không phát hiện sớm mang cô đi cấp cứu thì cái chân này đến đi cũng chẳng thể, thế mà ông lại dễ dàng quy lại là “sự cố ngoài ý muốn”.
Trác Mộng Nhan không còn muốn nói nhiều nữa, cô lạnh giọng hỏi: “Vậy bố xem nên giải quyết chuyện này thế nào?”
Và Trác Ôn đã tự cắt đứt chút niềm tin còn sót lại trong trái tim cô.
“Hai đứa là chị em, sống chung một nhà, đều là con gái của bố hết, hai tháng này, Tiểu Tiệp sẽ chăm sóc, bù đắp cho con.
Con thấy đúng không?”
Trác Mộng Nhan không giữ bình tĩnh được nữa, cô quơ lấy những thứ có trên mặt bàn cạnh giường đổ hết xuống nền.
Cô quát lớn: “Các người cút hết cho tôi.”
Lôi Kình với Viêm Hoài đang ngồi bên ngoài chờ đợi, vừa nghe tiếng thét của cô, sắc mặt biến đổi tông cửa chạy vào.
Nhìn rõ khuôn mặt cô gái nhỏ xanh mắt, tay bị mảnh vỡ ly làm chảy máu, anh chạy nhanh tới áp khuôn mặt cô vào bụng mình vỗ về: “Ngoan, A Nhan, có anh đây.” Lại nâng mắt quét qua ba kẻ khiến cô kích động kia một lượt, nộ lên: “A Nhan đã bị thế này, các người còn muốn khiến em ấy tổn thương hơn sao? Đi ngay.”
Dù bất mãn với thái độ của Lôi Kình nhưng thấy Trác Mộng Nhan như vậy, Trác Ôn chỉ có thể trầm mặc kéo hai mẹ con Hàn Diệp Vân rời khỏi phòng.
Viêm Hoài gãi gãi đầu rồi nhanh chân chuồng luôn, ở đây có khác nào bóng đèn 1000w không chứ.
Mùi hương trên người thiếu niên luôn xoa dịu được cõi lòng bấp bênh của mình, Trác Mộng Nhan khẽ động, Lôi Kình ngồi trên giường, anh vuốt một bên má non mềm, lo lắng hỏi: “Bọn họ bắt nạt em sao?”
Trác Mộng Nhan định lắc đầu, rồi lại thôi, cô chợt vòng tay ôm lấy cổ Lôi Kình, thân thể anh cứng đờ, cô chủ động thế này khiến Lôi Kình lo sợ hơn là vui sướng.
Hắng giọng, vỗ vỗ lưng cô ôn nhu nói: “Kể anh nghe chuyện hôm đó được không?”
Cô gái nhỏ chôn khuôn mặt vào hõm cổ anh gật đầu.
Sau khi nghe cô kể tường tận mọi chuyện, Lôi Kình vốn đã cố áp chế khí lực để nghe cho xong, giờ thì hay rồi.
Lôi Kình nghiến răng: