Sau khi kỳ thi tháng có kết quả, việc chia ban cũng dựa vào thành tích đó mà xếp lớp.
Không cần phải đoán, Trác Mộng Nhan vào lớp 12A1.
Lôi Kình dù đã chuẩn bị tâm lý từ sớm nhưng hễ nghĩ đến chuyện cô và Hoắc Dực Hành ngày ngày gặp nhau, học chung một lớp lại bực bội.
Thực tế thì dùng quyền lực anh vẫn có thể ngang nhiên được học trong lớp 12A1 nhưng Lôi Kình chắc chắn cô sẽ không vui, vì chương trình dạy học của lớp chọn rất khắc nghiệt, với lực học của Lôi Kình thì không theo nổi.
Trong khi đó Lôi Kình đang muốn thay đổi, ừm… là cải thiện việc học một chút, để còn lên đại học cùng thành phố với người yêu nhỏ bé.
Thế là anh đành cố nhẫn nhịn.
Trác Mộng Nhan cũng phát hiện ra tâm trạng của Lôi Kình không được tốt, đợi khi xuống khỏi xe, cởi mũ bảo hiểm rồi mới nắm lấy tay anh hỏi: “Anh có chuyện gì sao?” Ghé gần anh, duỗi tay chạm nhẹ vào quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt, cô nhíu mày: “Tối không ngủ được?”
Lôi Kình không muốn bực bội cô, chỉ là anh khó chịu quá thể, vuốt vuốt lòng bàn tay cô, anh chưa đi liền mà ngồi tại xe một lát.
Nơi này dành cho xe phân khối lớn nên không có mấy người đi vào.
Bạn trai nào đó xị mặt, rồi ôm eo cô kéo lại gần, đầu gục lên vai cô gái nhỏ rầu rĩ: “Nghĩ tới em với thằng đó học chung lại ứa máu.”
Trác Mộng Nhan hoàn toàn không ngờ đến hóa ra là vì vấn đề này, cô không hề buồn cười mà ngược lại đau lòng, ôm khuôn mặt thiếu niên nâng lên: “Tin em thôi, nhé?” Quá khứ anh ghen tuông đến mất bình tĩnh vẫn còn in hằn trong trí óc, cô không mong lại lần nữa nhìn thấy anh của khi ấy.
Cuối cùng cũng dỗ được bạn trai lớn xác như con nít kia, Trác Mộng Nhan thở phào trong lòng.
Còn bị anh giở trò ở nơi đỗ xe, may là cô giữ vững lý trí ngăn cản không cho anh hôn.
Ở đó có camera, anh mặt dày thì thôi đi, cô không thể chiều theo anh được.
Không là ai kia sẽ được voi đòi tiên, tiền sử đã quá nhiều rồi.
Đưa cô lên tới tận cửa lớp 12A1, nhưng chưa đủ, Lôi Kình hai bên hai chiếc balo đi thẳng vào vị trí người yêu ngồi.
Rõ ràng là đang muốn đánh dấu chủ quyền với mọi người mà, trước khi đi còn cười cười nói với bạn học: “A Nhan nhà tôi có chút nhút nhát, hy vọng các bạn nhường nhịn cô ấy một chút, Lôi Kình tôi sẽ ghi nhớ.”
Ai nấy đều nuốt nước miếng gật đầu chắc nịch.
Nào dám không nghe lời tiểu tổ tông này chứ.
Trác Mộng Nhan đỡ trán, chẳng buồn nhìn anh nữa, thật là… cái gì mà “A Nhan nhà tôi”, cô trưởng thành rồi nhé.
Biết người yêu bé xinh xấu hổ, Lôi Kình chỉ đành xoa đầu cô một cái rồi thẳng lưng rời đi.
Lôi Kình rất nhanh đã được học sinh Tam Trung gán cho một biệt danh là “đệ nhất sủng người yêu”, quả nhiên là danh xứng với thực luôn.
Bạn trai nọ thích biệt danh này lắm, còn vừa đọc bài đăng trên diễn đàn vừa cười như thiếu niên ngây ngô khiến cho đám Lý Vấn Hàn nổi da gà.
“Mẹ nó, Kình ca, anh thu liễm chút được không hả?” Viêm Hoài rùng mình, không chịu nổi mà nhăn mặt nhắc nhở một chút tiếc rằng đại ca của cậu ta đã trúng kịch động rồi, không có thuốc chữa.
Ra chơi, Lôi Kình kéo đám anh em cùng sinh ra tử và giờ thì chọn cùng ban đến lớp 12A1.
Cái đội hình này thật hấp dẫn người ta.
Ai cũng có vẻ đẹp riêng, ngoại trừ Lôi Kình thì Viêm Hoài có vẻ ngoài ưa nhìn nhất.
Cậu ta không ngừng nháy mắt tán tỉnh mấy em gái, bị Lý Vấn Hàn cười đập cho một cái.
“Đừng có học Kình ca đi gieo họa.”
Lôi Kình bị tế, mày nhướng lên liếc tên bạn, ra ý “mắc gì tới tôi”.
Đứng ở cửa lớp, không cần chuyển lời gì cả, Lôi Kình bỏ lại ba anh em, tự mình hiên ngang đi thẳng tới chỗ cô nhóc đang ngồi làm bài tập.
“Đi với anh nào.” Anh ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh, khuỷu tay chống trên bàn, hơi nghiêng đầu ngắm cô.
Rồi đảo mắt tìm kiếm Lôi Thích Huyên, không thấy đâu hết, kệ đi.
Trác Mộng Nhan chớp mắt, cô không đáp mà nhanh nhẹ thu dọn sách vở vào balo.
“Đi thôi ạ.”
“Ngoan thế chứ.” Lôi Kình nựng mặt cô một cái rồi dắt tay cô ra khỏi lớp.
Đợi bọn họ đã khuất khỏi tầm