Ngày hôm sau Lưu Nhan Hi đến tìm, bà vừa bước vào căn hộ đã kinh ngạc không thôi, tiện nghi đầy đủ, phòng ốc rộng rãi, tóm lại một người bình thường mà thuê căn hộ này có hơi chật vật về mặt tiền bạc.
Bà trầm mặc đi dạo một vòng mới trở lại sô pha, đợi con gái rót nước xong, bà lựa lời: “Tiểu Nhan, căn hộ này là ai cho con thuê?”
Trác Mộng Nhan vậy mà không giấu diếm, nói rõ: “Là chú của bạn trai con.” Lại bổ sung thêm: “Không mất nhiều tiền thuê.” Chính xác là không tốn chút tiền đó nhưng nghĩ nghĩ cô liền nói khác đi.
Đã nghe qua Trác Ôn nói về bạn trai của con gái, bà cũng không cấm cản nhưng một đứa con gái ở riêng lại có bạn trai, ít nhiều vẫn nên nhắc nhở: “Tiểu Nhan, mẹ không có ý gì, chỉ muốn nói con cũng chưa thành niên, đối với chuyện nam nữ, tỉnh táo mà giữ mình.”
Cô nhìn bà vài giây, đoạn gật đầu.
Cô và Lôi Kình tuy đã làm những hành vi [email protected] tình nhưng bọn cô vẫn còn lý trí dừng đúng lúc.
Ông nội Lôi không có gì nguy hiểm, hôm nay sẽ xuất hiện.
Tiễn Lưu Nhan Hi về, Trác Mộng Nhan nhắn cho Lôi Kình: [Ông thế nào rồi ạ?]
Lôi Kình chắc đang bận gì đó nên không trả lời ngay, đợi đến chiều tối mà vẫn không thấy anh phản hồi.
Trác Mộng Nhan có chút lo lắng, quyết định gọi thử, anh không nghe máy.
Trác Mộng Nhan càng thêm lo, gọi cho Nghiêm Tư Dẫn, anh chàng thế mà bắt máy ngay.
“Mộng Nhan?”
Cô ừ hỏi: “Lôi Kình có ở cùng mọi người không?”
Nghiêm Tư Dẫn ngạc nhiên: “Cậu không biết tối nay Kình ca cùng chú Lôi tham gia tiệc cưới sao?”
Đúng là cô không biết, anh không nói thì sao cô rõ được.
Cảm ơn Nghiêm Tư Dẫn xong, cô cắn cắn môi rồi lấy quần áo đi tắm rửa.
Có thể chuyện đó không quan trọng đối với anh nên anh nghĩ không cần thiết phải nói với cô.
Làm bài tập đến gần chín giờ tối thì Hoa Mỹ Cốt gửi cho cô một video dài hai phút kèm tin nhắn: [Bình tĩnh.]
Trác Mộng Nhan cảm giác không ổn cho lắm.
Và xem xong video được ai đó ở khoảng cách gần quay lại vì chất lượng hình ảnh rất rõ ràng.
Tiệc cưới của người quen tổ chức trên một con tàu lớn chia làm ba tầng.
Lôi Kình chúc mừng cô dâu chú rể xong thì nán lại tiếp rượu vài người tới chào hỏi.
Sau đó anh khá khó chịu, mà một khi anh đã chán rồi thì chắc chắn sẽ rời khỏi nơi đó.
Anh cầm trên tay ly rượu đỏ, hỏi phục vụ khu vực riêng tư có thể hóng mát ngắm biển đêm.
Sau khi được phục vụ chỉ dẫn, Lôi Kình thẳng một đường lên tầng ba của con tàu, có một góc riêng không có người nào.
Rất hợp ý của Lôi Kình, ngắm cảnh biển về đêm, có rượu, có thuốc lá, nhưng anh vẫn không thỏa mãn, đương nhiên anh rõ hơn ai hết, vì thiếu cô.
Thiếu niên cười cười dựa vào thanh chắn, ánh mắt sâu xa nhìn màn đêm tối như mực, anh chợt nhớ đến cái đêm đó, cô cùng anh dạo bước ven biển.
Thật muốn cô ở đây cùng mình quá.
Điện thoại đã bị anh đánh rơi ở đâu đó cả buổi, anh biết hôm nay mẹ cô đến thăm nên anh không làm phiền, nếu không anh đã dẫn cô cùng dự đám cưới rồi.
Càng nghĩ càng muốn sau này nhất định sẽ thuê một con tàu lớn, chỉ có anh và cô ở trên đó thôi, lãng mạn và riêng tư biết mấy.
Trong không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng gió và sóng biển vỗ vào thân tàu chợt vang lên âm thanh của giày cao gót.
Lôi Kình nhíu mày, mới đứng chưa tới 15 phút đã bị làm phiền, bạn trai nào đó rất không thoải mái, lại muốn xem thử là người phụ nữ nào phiền nhiễu như vậy.
Thế quái nào là con nhóc Lôi Thích Huyên.
“Anh, biết chắc anh sẽ chuồng đến mấy nơi vắng vẻ này mà.”
Thiếu niên dãn chân mày, liếc cô hừ một tiếng: “Biết mà con đến làm phiền anh.” Dứt lời anh mới phát hiện hai mắt cô đỏ âu.
Anh thẳng lưng hỏi: “Ai chọc em?”
Lôi Thích Huyên gục đầu, đoạn bước đến gần Lôi Kình, nước mắt từng giọt rơi xuống, cô ta vươn tay ôm lấy eo anh, giọng nghẹn ứ: “Em mệt mỏi lắm.”
Thiếu niên giật mình, anh đang một tay cầm ly rượu, sợ văng trúng người cô ta liền gác trên thành chắn.
Nhìn cái đầu nhỏ nép sâu trong ngực mình, anh thở dài: “Vì chuyện