Mãi đến giờ giải lao vẫn không thấy Lôi Kình và đám bạn của anh xuất hiện.
Đến trưa, trước khi chạy đến căn tin Hoa Mỹ Cốt chạm nhẹ vào tay Trác Mộng Nhan: “Giọng của cậu đã ổn hơn rồi đó.”
Trác Mộng Nhan cũng thấy rõ, cô gật đầu rồi giục cô nàng.
“Cậu mau đi đi, kẻo lại phải xếp hàng chờ lâu.”
Hoa Mỹ Cốt cười gật gật đầu, ánh mắt chạm vào hộp cơm trên bàn, than một tiếng: “Chắc tớ cũng nên mang theo cơm đến trường.”
Đợi cô ấy đi rồi, trong lớp cũng chẳng còn một ai, Trác Mộng Nhan cởi khẩu trang, trong không khí vương chút bụi ẩn, cô lại ho khan vài tiếng.
Sáng nay để tránh chạy đi chạy lại ăn trưa ngoài quán, cô đã tranh thủ dậy sớm làm vài món đơn giản.
Canh rong biển, cá ngừ kho và cải xào.
Đang ăn thì bị những tiếng bước chân có lực và mùi hương quen thuộc thu hút, tay cầm đua khựng lại, vừa nâng mắt đã bắt gặp thiếu niên tay cầm theo hai hộp cơm, từng bước đến gần và không kiêng kỵ ngồi ở bàn trên, hai hộp cơm đặt trên bàn của cô, tính toán cùng cô dùng bữa trưa.
Người này… có phải quá tự nhiên rồi không?
Vắng bóng cả buổi, giờ lại xuất hiện, Trác Mộng Nhan chớp mắt nhìn anh rồi lại không biết nói cái gì.
“Còn mang cơm theo à?”
“Ừm.” Cô gái nhỏ đáp.
Thiếu niên cười cười, tay chống trên bàn, ghé lại gần cô, giọng điệu ngả ngớn: “Em tự nấu?”
Cô gái nhỏ lại đáp “ừm”, Lôi Kình lại cười sâu hơn, anh chợt phát hiện ra một chuyện: “Giọng em trong hơn rồi.”
Nhắc đến vấn đề này, Trác Mộng Nhan dừng ăn, nhưng vẫn không dám đối mặt với người nọ.
“Cảm ơn canh thuốc.”
“Bảo mẫu nhà tôi nấu.” Anh ngó cô, đêm qua và cả cái đêm trong con hẻm cụt kia đều bị bao phủ trong thứ ánh sáng mờ ảo không được rõ ràng cho lắm, lúc này không bị bóng tối khuất lấp nữa, dung mạo mỹ miều của thiếu nữ lồ lộ trước mắt anh, Lôi Kình không nhịn được mà ngắm cô đến thất thần.
Chuyện định nói cũng quên mất.
Cuối cùng Trác Mộng Nhan xấu hổ gọi anh một tiếng: “Lôi Kình, đừng nhìn tôi nữa.”
Lôi Kình gãi mũi, lúc này mới quan sát hộp cơm đơn giản của cô, anh hỏi: “Em tự nấu?”
Trác Mộng Nhan gật đầu.
“Tôi cũng muốn ăn.” Người nào đó mặt dày nói, còn vô cùng thoải mái cầm đũa, không chờ cô ư hử gì đã gắp một miếng rau xào cho vào miệng nhai.
Rồi rất ngứa đòn gật gù: “Không tệ.”
Không tệ cái gì, đại thiếu gia như anh đều ăn sơn hào hải vị mà lớn lên, mấy món tầm thường này của cô thì phải là “quá tệ” với anh mới đúng, nhưng cô không dám nói ra miệng.
Ăn một bữa trong căng thẳng, Trác Mộng Nhan rốt cuộc cũng nuốt xong, Lôi Kình chỉ nếm thử vài miếng trong hộp cơm của cô rồi thôi, anh xơi hộp cơm đã mua, còn tưởng anh mua hai hộp cơm là để cho chính anh ăn hết nhưng không ngờ anh chỉ ăn một hộp, hộp kia… anh dọn dẹp rồi vứt vào sọt rác.
“Cái kia…” Đợi anh trở lại, Trác Mộng Nhan lên tiếng, cô muốn làm rõ tình trạng hiện tại của hai người, nhưng đầu tiên phải nói đến canh thuốc trước.
“Anh đừng mang canh thuốc cho tôi nữa.”
Sắc mặt Lôi Kình tức thì trầm xuống, anh đá lưỡi vào hàm trái, nâng mắt nhìn cô chằm chằm nhưng anh không nói gì, như thể đợi cô tiếp tục.
Trác Mộng Nhan nuốt nước miếng.
“Tôi không biết mục đích anh đối xử với tôi là gì, dù là chơi đùa, trêu chọc hay có hứng thú với tôi, tôi chỉ có thể nói, chúng ta không thuộc cùng một thế giới, tôi và anh… xin lỗi