Chẳng biết qua bao lâu, Tống Cẩm Đan vẫn thút thít trong ngực anh.
Đám người Hunter cũng biết điều mà lui đi ra thật xa để canh gác, giữa không gian rộng lớn của cánh rừng chỉ còn cô và anh.
Phó Tử Sâm ôm cô ngồi xuống một phiến đá bằng phẳng.
"Sao anh lại đến được đây?"
"Là đi tàu đến! Nhưng tàu đã bị người của Frank thiêu rụi, chúng ta bây giờ đang bị mắc kẹt lại nơi này cùng ông ta!"
Tống Cẩm Đan ngạc nhiên, cô không biết cái tên mà Frank nhắc đến là ai.
Cô hỏi lại: "Frank là ai?"
"Frank là kẻ đã bắt em đến đây! Ông ta có liên can đến Tần Hữu, còn vì lý do gì thì anh vẫn chưa tìm hiểu được!"
"Vậy đây là nơi nào? Sao anh lại tìm được đến đây!"
Phó Tử Sâm vuốt nhẹ mu bàn tay cô an ủi: "Không vội, khi trở về anh sẽ giải thích tất cả! Mệt rồi thì tựa vào vai anh nghỉ ngơi đi!"
Khi Phó Tử Sâm chạm vào tay cô khiến cô không khỏi rùng mình.
Trên mu bàn tay cô vẫn còn vài vết thương hở miệng, cảm giác đau xót khiến cô kêu lên.
"A, nhẹ tay chút!"
"Sao lại bị thương thế này?" - Trong màn đêm tối tăm của cánh rừng rậm này, mọi thứ trước mặt đều trở nên rất mơ hồ.
Đương nhiên, những vết thương trên cơ thể cô anh cũng chẳng thể nào thấy hết.
Anh cởi áo khoác của mình rồi mặc lên cho cô.
"Là trong lúc thoát ra khỏi phòng giam giữ đã bị thương!" - Tống Cẩm Đan trả lời anh.
Anh nhíu mày, sự tức giận đã bao trùm lấy toàn bộ tâm trí anh.
Phó Tử Sâm tự nhắc nhở mình: Frank chắc chắn sẽ phải trả một cái giá thật đắt khi đã dám đụng đến Tống Cẩm Đan.
"Ngài Conal, không hay rồi!" - Hunter hốt hoảng chạy lại.
"Có chuyện gì?" - Tống Cẩm Đan và Phó Tử Sâm đồng thời đứng bật dậy.
Hunter do chạy vội nên mất sức, anh ta vịn vào thân cây, vừa thở hổn hển vừa nói: "Đám người của Frank đang đặt thuốc nổ quanh đây! Bọn họ muốn nổ tung nơi này để giết sạch chúng ta!"
Phó Tử Sâm vừa định nói gì đó, nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân, anh đã ngay lập tức giữ im lặng và kéo Tống Cẩm Đan ngồi thụp xuống.
Một vài bóng đen lướt qua, trên tay bọn họ còn cầm theo thứ gì đó.
"Mau lên, ngài Frank yêu cầu trở về sau hai mươi phút nữa! Đặt hết số thuốc nổ này có thể rời đi!"
Khi mấy tên đó rời đi, cô và anh mới từ chỗ trốn đứng lên.
Những lời của đám tay sai Frank nói với nhau, bọn họ đều không bỏ sót lời nào.
"Vậy chúng ta hãy thử lẻn đi theo đám người kia đi! Biết đâu có thể tìm được cách để thoát ra khỏi đây! Chứ còn đứng đây, chào đón tất cả chúng ta chỉ có thể là cái chết!" - Tống Cẩm Đan đưa ra chủ ý, Hunter và vài tên đàn em