Chiếc gậy trong tay Tần Hành đã được hạ xuống, ông ta liếc nhìn con trai, hắn lộ rõ ra bộ mặt đau đớn, máu trên lưng vẫn đang chảy ra.
"Sai ở đâu?"
Thấy Tần Hữu vẫn cố chấp không trả lời, ông ta liền vung gậy đánh thêm vài cái.
Sở Chi Lăng đứng bên con trai đã sợ đến tái mặt: "Tần Hữu, trả lời ông ấy đi!"
"Ly hôn Tống Cẩm Đan!"
Động tác tay Tần Hành mới dừng lại, đây không phải là câu trả lời ông ta mong muốn.
"Không phải, là mày ngu.
Mày không biết nhẫn nhịn để đợi thời cơ, miếng ăn dâng đến miệng nhưng vẫn không biết cách ăn, để lộ sơ hở để người khác cướp mất.
Nếu không thì bây giờ trước miệng mày có phải là một bàn đầy thịt không?
Câu nói này của ba hắn không phải là tức giận về chuyện ly hôn, ý tứ của ông ta muốn nói phải nhẫn nhịn đợi cơ hội sau này khi có tất cả, Tống Cẩm Đan hắn cũng có thể ngang nhiên bỏ, tài sản của cô hắn cũng có thể cướp.
Chỉ là hắn đã quá hấp tấp, để lộ bằng chứng.
"Con đã hiểu!" Hắn cúi đầu trước lời răn dạy của ba hắn.
Ông ta cũng hoàn toàn buông cây gậy trong tay, cầm lấy chén trà uống một ngụm.
Tần Hữu quỳ trên sàn hai chân gần như đã tê cứng, mẹ hắn muốn đỡ hắn dậy nhưng bị ngăn cản.
"Để nó quỳ thêm lúc nữa!"
"Chuyện mày bòn rút tiền của công ty đừng tưởng đã làm sạch sẽ.
Nếu không phải tao phía trên bao che cho mày thì nghĩ xem chỗ mày ngủ hôm nay có phải nhà tù mục nát không? Làm chuyện gì cũng phải sạch sẽ, nếu không có ngày cũng sẽ bị trừ khử chứ đừng nói đến việc ngồi lên vị trí Tần thị!"
Tần Hành răn dạy hắn một hồi, ngực trái ông ta bắt đầu truyền đến cơn đau nhức mà ngã ra ghế bất tỉnh.
Sở Chi Lăng hoảng sợ đến phát khóc, kêu người đỡ ông ta đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tần Hành và bác sĩ điều trị.
"Bệnh của tôi thế nào rồi?"
"Chuyển biến ngày càng xấu, có lẽ là không còn nhiều thời gian."
Ông ta đã một đời làm nhiều việc ác, sống chẳng khác nào một tên gian thương.
Bây giờ ông ta có chút hối hận khi nghĩ về những chuyện hồi trẻ.
Tần Hành thở dài một hơi nói với bác sĩ: "Tôi muốn trở về nhà tĩnh dưỡng, nói với bọn họ sức khoẻ tôi tiến triển rất tốt."
Khi trở về nhà chính của nhà họ Tần, ông ta nhanh chóng gọi luật sư Lưu đến để làm di chúc.
Sở Chi Lăng thấy luật sư Lưu đến liền đoán đã có chuyện, bà ta đến thư phòng của chồng muốn mở cửa nhưng cửa đã bị khoá trong không thể mở.
Vì vậy bà ta chỉ đành áp tai vào cửa, may phòng này cách âm không đủ tốt bà ta có được đại khái cuộc nói chuyện của bọn họ.
"Luật sư Lưu lần này gọi anh đến để làm di chúc! Tôi muốn lần này sẽ công bố, có điều sẽ có thêm phần của Tử Sâm.
Từ nhỏ là tôi đưa nó