Lucas nhìn màn hình điện thoại tối đen thì đã biết bản thân xong đời rồi.
Tự dưng lại đi chọc Phó Tử Sâm.
Không biết tại sao từ khi nào Phó Tử Sâm lại có hứng thú với hacker hàng đầu nước Anh.
Đằng này, người này không để lại dù chỉ một chút dấu vết, muốn tìm được anh ta chẳng khác nào như mò kim đáy biển.
Nhưng vẫn còn chút hy vọng nếu có thể tìm được kẻ giỏi hơn anh ta.
Lucas thở dài, cậu ấy nhìn chút tư liệu ít ỏi mà mình đã thu thập được hơn tháng qua.
"Ngài Conal, tôi xin lỗi mà!" - Cậu ta chỉ có âm thầm ngồi khóc mà cầu xin sự tha thứ của Phó Tử Sâm trong vô vọng.
Phó Tử Sâm ở trong nước cũng không hề rảnh rỗi.
Anh rời khỏi căn biệt thự của mình khi trời tối muộn, ngoài đường đã trở nên vô cùng vắng vẻ.
Chiếc xe bình thường của anh dừng trước khu căn cứ bí mật, bên trong đó ẩn chứa một thế lực ngầm đáng gờm.
Phía bên ngoài có hai người đang thay nhau canh gác, thấy có người đến, cả hai trong cơn buồn ngủ liền tỉnh táo trở lại, bật chế độ cảnh giác.
Bọn họ chỉ thấy người vừa tiến vào không phải người bình thường, người đàn ông ấy không sợ hãi, cũng chẳng né tránh.
Dưới ánh đèn mờ treo trên cao, gương mặt người đàn ông lộ ra.
Hai người gác cửa lập tức buông vũ khí trên tay, kính cẩn cúi đầu trước anh gọi một tiếng:
"Ngài Conal!"
Anh gật đầu, tiến vào bên trong.
Anh đi trên những dãy hành lang nhỏ hẹp, dường như đã rất quen thuộc.
Cuối cùng là dừng trước một căn phòng với cánh cửa khép hờ.
Không chút đắn đo anh lập tức bước vào.
Người bên trong vừa thấy tiếng động liền lập tức cảnh giác.
Ngài Conal! Sao ngài lại đến đây, những nơi bẩn thỉu như này không đáng để ngài đặt chân tới.
Một người đàn ông cao to lực lưỡng lên tiếng, hắn ta xăm trổ kín mình, gương mặt hắn càng nổi bật với vết sẹo lồi ở trẻn trán trông vô cùng đáng sợ.
Nhưng hắn ta đối với Phó Tử Sâm lại có vẻ nép vế hơn, khi nói chuyện cũng không tỏ ra chút hung dữ.
"Hắn khai ra chưa?"
"Hắn rất kín miệng, đánh đến tàn phế cũng nhất quyết không khai ra kẻ đứng sau."
Người đàn ông đó nằm lê liệt dưới sàn nhà lạnh lẽo, hắn chính là tên đại ca đã nhận tiền của Sở Chi Lăng để hại chết anh.
Hắn cố gượng mở to đôi mắt để nhìn kẻ vừa mới đến là ai.
Giây tiếp theo, một sức nặng bất ngờ đè lên bờ vai của hắn, xương cốt của hắn chỉ muốn vỡ vụn ngay lúc này.
Anh lạnh giọng: "Còn nhớ tôi không?"
Hắn lắc đầu, vẫn cứng miệng cãi: "Tôi không quen các người! Mau thả tôi đi! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."
Gương mặt Phó Tử Sâm dần dần trở nên đáng sợ, khác hẳn với thường