"Nếu không phải bây giờ mày có tiền có tài thì cũng đừng hòng tao hạ mình đến đây để đón mày trở về! Nếu không có nhà họ Tần thì mày cũng chẳng là cái thá gì cả! Nhớ năm đó, nếu không phải tao nhất quyết đưa mày sang Anh thì có lẽ mày đã chết ở xó xỉnh nào rồi!"
Tần Hành nhìn Phó Tử Sâm ngang nhiên bỏ đi trước mắt, ông ta tức cũng chỉ có thể tự nói tự nghe.
Chiếc chén trong tay ông ta giữ chặt đến mức rung lên, trong ánh mắt ấy chứa đầy sự tức giận.
Sự tức giận không thể kìm nén, Tần Hành quăng chiếc chén trong tay xuống đất vỡ vụn.
Bên ngoài, phục vụ nghe thấy tiếng đổ vỡ trong phòng cũng vội chạy vào.
Anh ta nhìn đống mảnh vỡ trên sàn nhà còn nghĩ vừa xảy ra một vụ xô xát.
"Chiếc chén này quý khách sẽ phải thanh toán cho nhà hàng! Số tiền cũng không nhỏ đâu bởi đó là chén cổ."
"Các người dám khinh thường tôi không có tiền?"
Ông ta lấy ví tiền, tay cầm từng xấp tiền quăng trước mặt phục vụ.
Tiền cứ vậy mà rơi đầy xuống sàn nhà, rơi lên những mảnh vỡ của chiếc chén.
"Xin ngài hãy tôn trọng nhà hàng của chúng tôi! Đừng dùng mấy đồng tiền kia để sỉ nhục chúng tôi."
"Tôi có tiền, đấy là quyền của tôi! Nếu các người thích cứ việc gọi quản lý các người ra đây."
Ông ta vừa bị Phó Tử Sâm chọc cho bực, bây giờ rất cần chỗ phát tiết.
Người phục vụ không thể chịu nổi cách hành xử của ông ta mà gọi quản lý đến, lúc đầu bà ta còn ra vẻ bực dọc khi nghe thấy có kẻ phá nhà hàng.
"Là kẻ nào dám hành xử như vậy?"
Cửa phòng vừa mở ra, thái độ bà ta đã thay đổi nhanh chóng.
Sự bực bội trên gương mặt bà ta rất nhanh đã biến mất, thay đó là thái độ hoà nhã.
Bà ta nói với giọng nịnh nọt: "Ngài Tần không biết ngọn gió nào đưa ngài đến đây? Cậu ta là nhân viên mới, chắc hẳn không biết ngài là ai nên đã sơ ý mạo phạm.
Xin ngài đừng để trong lòng."
Ông ta hừ lạnh một câu cũng không nói.
Quản lý nhà hàng thấy Tần Hành mềm không chịu, vội nháy mắt với người phục vụ vừa nãy.
Cậu ta cũng hiểu ý mà tiến lên, nhận lỗi về mình:
"Xin lỗi ngài Tần.
Vừa rồi có lời gì quá đáng xin ngài bỏ qua."
"Hay là thế này đi, số tiền đền bù chiếc chén cổ bên nhà hàng sẽ không nhận nữa!" Người quản lý lên tiếng hoàn hoãn.
Ông ta không nói một lời mà bỏ ra ngoài, thế coi như là Tần Hành đã bỏ qua.
Quản lý thở phào một hơi, bà ta nhìn mấy người phục vụ vừa tiếp đón Tần Hành căn dặn:
"Với những người như vừa rồi các cô, các cậu nên tìm hiểu kỹ một chút.
Bọn họ đều là kẻ có tiền, chúng ta chọc không nổi đâu.
Nếu chuyện này mà làm to đến tai tổng giám đốc thì chắc chắn các người không còn làm ở đây nữa đâu.
Đi làm việc đi."
***
Tống Cẩm Đan kết thúc một ngày dài mệt mỏi ở Tống thị,