Mặc dù bị Phó Tử Sâm nói như vậy nhưng Bevis trước nay ngoài vẻ đẹp trai ra thì mặt anh ta rất dày.
Nếu đã theo thì phải theo đến cùng.
Lúc Phó Tử Sâm nhặt hàng bỏ vào giỏ xe, anh ta cũng vậy, nhặt thêm mấy món anh ta thích bỏ luôn vào xe Phó Tử Sâm.
Nhìn động tác anh ta thành thạo đến mức còn tưởng hai người bọn họ là một đôi đang lựa đồ.
Một chị nhân viên đang đứng ở quầy bán hoa quả cười đến típ mắt.
"Hai cậu thật đẹp đôi nha.
Trông rất giống đôi tình nhân trẻ ngọt ngào.
Quầy hoa quả hôm nay có rất nhiều loại giảm giá, hai cậu lấy nhiều thêm một chút."
Hai người bất giác nhìn nhau, giây tiếp theo lại chỉ muốn tìm một góc nào đó để giải quyết cơn buồn nôn.
Bevis bĩu môi, anh ta thầm chửi rủa, mặc dù anh ta thích cái đẹp nhưng không đến nỗi ngay cả đàn ông cũng nuốt.
Chị nhân viên thấy vậy lại nói thêm: "Hai người ngại ngùng sao? Chắc là tôi đã quá nhiều lời rồi."
Phó Tử Sâm có chút nặng nề nói từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng: "Tôi với anh ta không quen biết.
Một kẻ ăn bám, thật không đáng mặt đàn ông!"
Bevis nhịn không được mà lớn tiếng: "Anh…" Nhưng anh ta lại thấy, bây giờ không phải là lúc nổi giận, Bevis quay trở lại dáng vẻ ban đầu, lời nói ra có chút sến súa, điệu đà:
"Anh à, chúng ta mau đi mua đồ thôi.
Sắp qua giờ trưa rồi, nếu không mua nhanh sẽ không kịp nữa đâu.
Em bây giờ đói quá à!"
Nếu đã bị hiểu lầm thì để bị hiểu lầm luôn vậy! Anh ta không ngại nên người ngại sẽ là Phó Tử Sâm.
"Câm mồm!" - Lời nói của Phó Tử Sâm rất có uy lực, quát ra đã khiến Bevis rụt đầu như rùa.
Khi hai người đẩy xe hàng ra quầy thanh toán, chị nhân viên đứng đấy, che miệng bật cười.
Số tiền bỏ ra khi mua ở siêu thị đắt gấp đôi khi mua ở những khu chợ bình dân.
Về đến Tống gia, Tống Cẩm Đan đợi chờ bọn họ đói đến bụng sắp dính vào lưng rồi.
Cô chỉ đành mở tivi lên để giết thời gian, xua đi cơn đói.
"Các anh có cần tôi phụ giúp không? Cô chủ động hỏi.
"Không cần, nửa tiếng nữa sẽ có đồ ăn cho em." Phó Tử Sâm xách theo túi đồ lớn mang vào nhà bếp.
Bevis không phục: "Gì chứ? Nửa tiếng mới có? Ha, tôi chỉ cần đúng hai chín phút cũng đã làm xong?"
Nói anh ta mất não quả nhiên không sai.
Nhà bếp của Tống Cẩm Đan rất rộng.
Nhưng khi nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn xô nhau qua lại, tranh giành vị trí nấu khiến cô cảm thấy nhà bếp của cô dường như bị nhỏ đi.
Khi cô gật gù ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách thì mùi thức ăn thơm ngon đã đánh thức cô tỉnh táo lại.
Cô đi vào nhà bếp, các món ngon đã được bày biện lên bàn, thịnh soạn hơn bao giờ hết.
Như thế này có vẻ