Mộ Tần cùng Lập Nghị đến điểm hẹn như được gửi qua điện thoại trước đó.
Cả hai bước xuống xe, tiến gần lại chỗ người đàn ông lạ mặt quay lưng với bọn họ.
"Chúng tôi đến rồi " Mộ Tần lên tiếng nói, anh không thể chậm trễ thêm phút giây nào nữa, mỗi một lúc trôi qua Dương Hi Văn đều đang sống trong đau đớn ở bệnh viện, nghĩ đến cảnh tượng đó anh thật lòng không thể chịu được nữa.
Vệ Khanh quay đầu lại, trong đêm, cả hai bốn mắt nhìn nhau.
"Xin chào, Mộ Tần "Vệ Khanh nhìn Mộ Tần nói.
Mộ Tần khẽ cau mày, người đàn ông này chính là người hôm đó lướt qua xe anh.
Mộ Tần sớm đã thấy rất quen mắt, giọng nói và bộ dạng này...
Anh đã gặp ở đâu rồi?
"Vệ Khanh?” Anh nhìn Vệ Khanh hỏi.
"Nhớ ra rồi sao " Vệ Khanh cười lớn.
Lập Nghị đứng bên cạnh đơ ra, người này có quen với Mộ Tần sao?
"Anh biết người đàn ông này à?” Lập Nghị hỏi.
Mộ Tần gật đầu” Bây giờ tôi mới nhớ ra ".
Vệ Khanh cười lớn lần nữa, bây giờ mới nhớ ra tôi là ai có là quá muộn rồi không?
" Người như Mộ tổng đây đúng là giờ nhớ ra tôi cũng không muộn đâu " Vệ Khanh bảo.
“ Những chuyện vừa qua đều là do cậu làm ra?" Mộ Tần chẳng có thời gian đâu nói chuyện phiếm với con người này hay hỏi han nhau sức khỏe như những người bạn lâu ngày gặp mặt, anh một mạch đi thẳng vào vấn đề chính.
“Phải, phái người đến cạnh anh cũng là tôi, cho Dương Hi Văn làm sát thủ ở cạnh anh cũng là tôi nói cho dễ hiểu, tôi chính là cấp trên của Dương Hi Văn “ Vệ Khanh bình tĩnh nói.
" Cậu...tôi và cậu từ trước đến nay không có thù hận gì? Tại sao cậu lại làm vậy chứ? Còn kéo một người con gái vô tội như Hi Văn vào mớ hỗn độn mà cậu gây ra?” Mộ Tần hỏi.
“ Ha, không có sao? Mộ Tần, anh vẫn chưa biết gì sao?" Vệ Khanh nhìn thẳng mặt Mộ Tần hỏi.
Mộ Tần dĩ nhiên không biết, trong đầu anh còn đang đặt câu hỏi mình đã làm gì thằng nhóc này mà khiến nó lại gây chuyện vô cớ với anh như vậy chứ?
Hồi bé anh và Vệ Khanh có qua lại với nhau, mẹ anh rất thích thằng nhóc này.
Anh được bà dẫn đến gặp mặt Vệ Khanh, vì cả hai cũng là con trai, lại hợp tính nhau đến lạ cũng không chênh lệch tuổi nhau quá nhiều nên thành bạn tốt.
Anh và Vệ Khanh chơi rất hợp, cứ vào cuối tuần đều được mẹ mình dẫn đến gặp Vệ Khanh cùng chơi đùa.
Nhưng cái lạ anh chưa bao giờ thấy ba mẹ Vệ Khanh xuất hiện, cậu được nuôi dưỡng tại một biệt thự lớn và nhiều người chăm sóc.
Mẹ anh cũng rất kì lạ, chỉ cho anh đến gặp Vệ Khanh vào chủ nhật mỗi tuần còn dặn anh không được nói chuyện này cho ba mình biết.
Anh lúc đấy cũng không nghĩ nhiều, ngoài Tô Dược anh lại thêm bạn mới nên cũng rất vui mừng, khi đó cũng là trẻ con nữa, suy nghĩ vô tư mà.
Vậy...cái anh không biết ở đây là gì?
" Mộ Tần, tôi chính là em trai cùng cha khác mẹ của anh đấy "Vệ Khanh nói.
Mộ Tần nghe xong liền ngỡ ngàng, anh tròn xoe mắt nhìn Vệ Khanh.
Cái...cái gì chứ?
Anh em cùng cha khác mẹ?
“ Vệ Khanh, cậu đùa thôi phải không?” Mộ Tần giữ bình tĩnh hỏi.
Lập Nghị đứng bên cạnh bắt đầu nhăn mặt, dường như đã tin lời của Vệ Khanh nói.
"Đùa? Tôi cũng muốn đùa lắm, nhưng nó vốn là sự thật ".
“Mẹ anh sớm đã lén lút sau lưng Mộ lão gia mà vụng trộm, người bà ấy lựa chọn chính là ba tôi – Vệ lão gia, ông boss đứng đầu tổ chức như anh đã biết "Vệ Khanh nói.
“ Tôi chính là con của vợ lẻ, còn anh chính là đứa con của người phụ nữ mà ông cưng như trứng hứng như hoa, trong mắt ông ta chỉ có mỗi mẹ anh là nhất “ Vệ Khanh nói.
Mộ Tần càng nghe càng không muốn tin.
“ Ông ta ghẻ lạnh mẹ con tôi, sớm cũng không xem tôi ra gì.
Mẹ tôi ngày ngày đau lòng mà cũng lâm bệnh qua đời, lúc bé tôi vẫn chưa biết gì nên đã xem anh là người bạn tốt nhất, còn xem anh là anh trai mình " Vệ Khanh vừa cười vừa nói,
“Cho đến khi mẹ mất, tôi đọc được nhật ký và thư