Buổi tối, Hứa Thành về nhà sớm.
Vì anh khóa trái cửa nên không dám về trễ, trong lòng luôn thấp thỏm sợ Dương Hi Văn sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Bây giờ Hứa Thành cứ như sống trên một cái chảo nóng, luôn lo sợ Mộ Tần tìm ra Dương Hi Văn, sợ cô có mệnh hệ gì đó anh chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Có vô vàng điều mà anh lo anh nghĩ.
Nhìn thấy Dương Hi Văn ngồi ở sofa, tay cầm bịch snack lúc sáng khi cả hai đi mua, Hứa Thành không nói gì tiến vào trong phòng, còn cô cũng không lên tiếng hay nhìn anh một cái.
Hứa Thành đi ra, anh ngồi cạnh cô, sau đó kéo hai chân cô đặt lên đùi mình, Dương Hi Văn chớp chớp mắt nhìn anh.
Thì ra Hứa Thành vào phòng lấy tất mới mua đem ra đeo vào cho cô.
“ Trời đã lạnh rồi, cô nên giữ ấm cơ thể của mình đi” Hứa Thành đeo tất cho cô xong rồi nói, nhân tiện lấy một cái mền nhỏ đắp cho cô.
Anh đứng lên, rời khỏi sofa.
" Đã ăn tối chưa?” Anh hỏi.
“Chưa " Dương Hi Văn nói.
Cô không có tâm trạng ăn uống mấy.
"Ngồi yên ở đó đợi bữa tối đi, đừng ăn vặt quá nhiều, không tốt đâu đấy " Hứa Thành nói xong thì vào bếp, anh lấy tạp dề mang vào.
Đứng ở bồn nước, anh bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Không hiểu sao Hứa Chính biết chuyện anh không đi công tác, còn đặc biệt gọi anh về, ba mẹ cũng hỏi anh có bạn gái bên ngoài mà giấu gia đình hay sao.
Hứa Thành bắt đầu thấy có gì đó lạ lạ ở đây, dường như em trai đã để ý đến nhất cử nhất động của anh rồi hay sao?
Anh quay đầu ra ngoài nhìn Dương Hi Văn, như vậy không được nếu Hứa Chính phát hiện ra chỗ này thì thằng nhóc đó sẽ báo cho Mộ Tần biết.
Sau chuyện ấy Hứa Chính sớm đã là cộng sự của Mộ Tần và Tô Dược rồi, còn thêm tên Lập Nghị kia nữa.
Toàn là những gương mặt không phải là người dễ va vào, chỉ có tăng thêm rắc rối với phiền phức mà thôi.
Hứa Thành không nghĩ nữa, anh nhanh tay nấu bữa tối cho Dương Hi Văn.
Cứ mặc kệ trước đi, từ từ tính, bây giờ anh nên làm gì với Dương Hi Văn đây? Anh không thể để cơ thể cô kháng thuốc cả đời được, cô phải kết hôn, phải sinh con, còn chưa nói những trường hợp xấu xảy ra với cô.
Đó là Hứa Thành lo xa, chứ anh cũng không muốn Dương Hi Văn chịu những việc tồi tệ khác nữa, anh muốn cô phải thật hạnh phúc mà thôi.
“ Hứa Thành “ Dương Hi Văn vào bếp, cô gọi anh.
“ Sắp khét rồi kìa " Cô bảo.
Hứa Thành đơ ra sau đó mới hiểu được tình hình, anh vội tắt bếp, anh mãi nghĩ quên mất mình đang nấu ăn.
“Anh sao vậy?” Dương Hi Văn tiến đến, đặt tay lên trán Hứa Thành kiểm tra xem anh có bị sốt hay không.
“Không sao, chỉ là lo suy nghĩ quá thôi " Hứa Thành đẩy tay cô ra, anh dịu dàng bảo.
“Vậy sao “ Dương Hi Văn nhìn anh, cô biết Hứa Thành đang nói dối, anh không muốn nói cô cũng không ép.
Dù sao giữa cả hai vẫn có khoảng cách rất lớn mà.
Dùng bữa tối xong Hứa Thành đi rửa bát, anh đứng nhìn vòi nước đang chảy.
Muốn tát cho bản thân tỉnh, cứ nghĩ băng quơ như vậy cũng chẳng được gì.
Cứ mặc kệ số phận mà thôi.
Việc đầu tiên mà anh cần làm đó chính là bảo vệ Dương Hi Văn thật tốt, nếu như một ngày nào đó cô muốn trở về bên cạnh Mộ Tần anh sẽ tôn trọng quyết định của cô, dù gì anh biết rõ Dương Hi Văn chỉ lợi dụng anh xem anh là chỗ dựa tạm thời và không đáng tin là bao.
Rửa bát xong anh đi sang phòng cô, Dương Hi Văn đã ngủ, hai hôm nay cô ăn no ngủ kĩ, có lẽ về nước làm cô vui hơn, tâm trạng cũng tốt hơn.
Anh cũng an tâm một chút, thời gian ở Pháp cô ốm quá, ăn lại chẳng được bao nhiêu.
Anh kéo mền lên đắp cho cô, đưa tay vuốt tóc cô rồi nói nhỏ” Tôi nên làm sao với em đây?”.
Mộ gia.
Mộ Tần nhìn tấm hình mình chụp Dương Hi Văn khi cô đang ngủ say, ngắm nhìn gương mặt này, anh đã nhớ suốt một năm qua, rất nhớ!
Tô Dược nói có thể Dương Hi Văn còn sống,