Sáu giờ sáng.
Mộ Tần ngồi ở phòng khách, người làm trong nhà sớm được tập hợp lại, Lưu Ly cũng có ở đó, cô cũng đoán được chuyện gì sắp xảy ra rồi.
Quản gia thì sợ đến toát mồ hôi, không biết ai đã chọc giận Mộ Tần vào sáng sớm thế này không biết?
Tất cả đều có mặt chỉ riêng Dương Hi Văn là không thấy.
Cô còn đang miệt mài ở ngoài vườn tưới cây tưới hoa, mọi người đều làm ngơ Dương Hi Văn không nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra cả.
Cô không có ở đây, cũng tốt, Mộ Tần dễ dàng giải quyết.
"Các người đây là ức hiếp người mới sao?”Mộ Tần nhìn tất cả.
Mọi người đều bắt đầu sợ hãi, chỉ có Lưu Ly rất điềm tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Quản gia biết rõ Mộ Tần đang nói về chuyện gì, ai ai cũng hiểu rõ.
Mộ Tần đen mặt, chính thức tuyên bố:" Tôi nói cho các người biết, Dương Hi Văn là đích thân tôi dẫn về, đừng hòng động vào cô gái đó "
“ Nếu không hậu quả các người tự chịu" Nói xong Mộ Tần đứng lên về phòng, thức trắng cả đêm còn gặp chuyện này khiến anh bực tức trong người.
Hôm nay anh cũng không cần đến công ty nên có thể nghỉ ngơi ở nhà, anh rời đi tất cả đều bàn tán xôn xao, ba người bạn tốt cùng phòng với Dương Hi Văn cũng sợ xanh mặt vì họ biết rõ đắc tội rất lớn, nếu Mộ Tần mà biết sẽ khó mà sống qua ngày mất thôi.
Dương Hi Văn cô tưới cây xong thì vào nhà, thấy ai ai mặt cũng căng thẳng, cô không biết có chuyện gì xảy ra.
Thấy Lưu Ly đang hút bụi ở gần đó, cô chạy lại hỏi: "Có chuyện gì sao?Sao em thấy mọi người đều không vui"
“Không có gì đâu” Lưu Ly vui vẻ đáp, cô ta chính là muốn xem trò vui sau này.
Làm việc ở Mộ gia cũng đã năm năm, căn biệt thự này anh ở lâu nhất, con người đó ra sao mọi cũng hiểu rõ.
Dương Hi Văn này chính là định mệnh mà ông trời sắp xếp cho người đàn ông kia đây mà.
Dương Hi Văn gật gật đầu, nhìn cô như nai tơ nhỏ.
Không hiểu chuyện gì, cô nghĩ chắc cũng chẳng có việc gì lớn nên tiếp tục công việc của mình.
Đến giờ nghỉ, cô vẫn thế, bị mọi người xa lánh nên chỉ đành ngồi ăn cơm ở một góc khác, trông cô đơn buồn bã đến lạ.
Mà cô cũng quen với chuyện này rồi, ăn nhanh còn đi làm việc nữa, hơi đâu mà kết bạn với người khác cơ chứ?
Nói thì nói thế, trong lòng cô vẫn rất buồn mà thôi.
Lưu Ly ngồi ăn gần chỗ mọi người, cô im lặng nghe những lời bàn tán về Dương Hi Văn.
“Cũng chỉ là con nhỏ nhà quê, tại sao lại được ông chủ ưu ái như thế?"
“Trông nó có khác gì con ngốc không?”.
" Đúng là nhà quê, nếu ông chủ thích nó chắc tôi sốc chết mất." Càng nghe càng bất mãn.
Lưu Ly đứng lên rời đi, cũng không ai để ý đến cô mấy bởi vì từ trước đến nay Lưu Ly sống khá khép kín, ít khi giao tiếp với ai.
Chỉ riêng Dương Hi Văn lại khiến cô thích thú chủ động bắt chuyện như vậy.
Đi ra ngoài, nhìn thấy Dương Hi Văn ngồi đó, cô định tiến đến gần thì thấy Mộ Tần cũng đang đi đến chỗ cô nhóc kia, Lưu Ly dừng chân, quay lưng rời đi.
Cô không nên làm phiền hai người họ nhỉ?
Mộ Tần thấy cô ăn trưa một mình, anh sợ cô buồn nên mới đến gần, Dương Hi Văn thấy anh liền đứng lên, cơm cũng không dám ăn tiếp.
“ Ông...!ông chủ"
Mộ Tần đi đến, kéo cô ngồi xuống:" Ăn trưa tiếp đi, tôi không làm phiền đâu "
Dương Hi Văn gật đầu, an tâm ngồi xuống ăn tiếp.
Cũng không biết nên làm gì, nên nói gì với anh nữa.
“ Có vẻ làm khó cô quá nhỉ?"
Mộ Tần chủ động bắt chuyện, anh tìm chủ đề hỏi cô.
"Hả? Làm khó cái gì cơ?" Dương Hi Văn trưng bộ mặt khó hiểu nhìn anh, anh đang nói về gì vậy?
" ở đây làm khó cho cô quá nhỉ?” Mộ Tần kiên nhẫn nói kĩ hơn.
“ A, không có, chuyện này tôi đã quá quen rồi.
Trước kia bà ngoại luôn làm việc hết sức mình để nuôi lớn tôi, cho tôi ăn học,