Mộ Tần về sớm hơn ngày thường, Hi Văn nhìn thấy vẻ mặt không vui của anh thì hỏi:" Anh làm sao vậy? Không khỏe ở chỗ nào sao?”.
Mộ Tần xoa đầu cô." Anh không sao, chỉ là hơi khó ở chút thôi."
Cứ nghĩ đến cảnh Tần Chí Khiêm lượn qua lượn lại cả ngày trước mặt anh, còn ở bên cạnh làm hàng xóm với anh, anh không thể vui nổi mà.
Buổi tối, Hứa Thành về nhà với bộ mặt cũng không vui vẻ gì.
Ngồi ở bàn ăn, nhìn hai người đàn ông đang khó ở khó chiều kia, vẻ u ám bao quanh cả căn nhà, sát khí bay qua bay lại khiến Dương Hi Văn muốn nuốt trôi cơm cũng khó nữa.
“ Hai anh...làm sao vậy?” Dương Hi Văn hỏi, có phải ở ngoài ai chọc giận hai người không? Nhưng họ là Hứa Thành và Mộ Tần mà, làm sao ai dám chọc vào chứ?
Chọc vào hai con người này có khác gì chọc vô tổ ong không? “Anh không sao " Cả hai đồng thanh nói rồi đưa mắt nhìn nhau.
Hứa Thành đặt đũa xuống, anh không ăn nổi nữa.
“ Khụ, anh phải đi công tác, tuần tới anh sẽ không có ở nhà được “Hứa Thành nói.
Lúc nghe lịch trình anh đã bảo thư kí hủy đi, nhưng anh đã bỏ công ty gần đây liên tục, nếu còn hủy sẽ có chuyện lớn xảy ra mất.
Bây giờ tình huống bất đắc dĩ rồi, anh không đi thì không được.
Mộ Tần đưa tay lên trán.
Nếu như mọi hôm bình thường thì anh đã rất vui rồi, nhưng giờ đây anh muốn cười cũng cười không nổi nữa.
Tần Chí Khiêm ở gần, một quả bom hẹn giờ không biết sẽ nổ vào ngay lúc nào, một mình không thể đối đầu với ông ta được, lúc cần Hứa Thành hợp sức thế này lại chạy đi công tác.
“ Anh không đi không được à?” Mộ Tần hỏi hết sức vô lý.
Bản thân là Mộ tổng, người đứng đầu nhà họ Mộ mà giờ đây thành kẻ ngốc không ai hiểu nổi.
“Anh có bị điên không? " Hứa Thành mắng lại.
Mộ Tần im bặt, dường như anh đã quen với việc chăm sóc cho Dương Hi Văn và sắp thành một bảo mẫu thực thụ rồi quên cả công việc của mình trước kia là gì rồi.
Dương Hi Văn nhìn cả hai, trong lòng cô bắt đầu thấy có lỗi với nhân viên của hai tập đoàn Hứa thị và Mộ thị quá đi...
"Anh cứ đi đi, em tự lo được mà " Hi Văn bảo.
“ Nhưng mà." Mộ Tần nói.
Hứa Thành đưa mắt nhìn sang.
" Không sao đâu, dù gì cũng có Tần ở nhà mà “ Dương Hi Văn bảo.
Hứa Thành thấy cô nói thế thì gật đầu, anh đưa tay vỗ vai Mộ Tần xong ghé sát lại:" Tôi giao cô ấy cho cậu, cậu liệu sao mà chăm sóc tốt cho cô ấy"
“ Nếu tôi trở về mà cô ấy có chuyện gì tôi tìm anh tính số trước đấy" Hứa Thành nói.
“Anh..."
“ Nên nhớ...Tần Chí Khiêm ở bên cạnh ".
Hứa Thành có ý tốt nhắc nhở Mộ Tần ngồi đơ ra.
Dương Hi Văn nghiêng đầu, cô không biết có chuyện gì mà từ ngày hôm qua đến giờ hai người này cứ thì thầm to nhỏ với nhau, cứ như biết gì đó mà không muốn cho cô biết vậy.
Hi Văn cũng không ăn nữa, cô dọn dẹp bàn ăn, để bát đĩa vào bồn nước rồi nói:" Lát nữa em vào giúp anh thu dọn hành lí nhé ".
Hứa Thành mỉm cười." Được "
Còn Mộ Tần ngồi ở bàn cầm trái táo rồi ăn, anh chẳng còn tâm trạng gọt táo với cắt táo nữa rồi.
" Tần, phải gọt vỏ táo đi chứ " Cô quay đầu lại thấy anh đang ăn thì nói.
“Anh cứ như con nít vậy "
Hứa Thành đứng cạnh bật cười, Mộ Tần thấy thế liền nói:" Anh cười cái gì chứ?”.
“ Tôi cười vì Hi Văn nói quá đúng rồi " Hứa Thành đáp lại.
"Anh..."
“Đấy, em thấy không “
Dương Hi Văn cũng vui vẻ cười theo, anh đúng thật là trẻ con mà, tính tình thế kia ai có tin là Mộ Tần mà cô quen trước kia không? Người đàn ông lạnh lùng các kiểu, nói chuyện với người khác cũng phải tùy vào tâm trạng.
Vậy mà giờ đây…
Bỗng chốc căn nhà đã trở lại như trước, bầu không khí vui vẻ và tràn ngập tiếng cười đã khiến mọi người dễ chịu