Hứa Thành ngồi ở quán cà phê gần đó, anh luôn đưa mắt nhìn về phía Lương Tâm Nhi.
Cả ngày trời cứ ngồi ở đó, từ đi công tác thành đi tìm nữ nhân cho đời mình luôn rồi.
Hứa Thành đã uống hết năm ly cà phê, nhân viên phục vụ cũng thấy anh hết sức kì lạ.
Không biết người đàn ông này muốn làm gì và có mục đích gì mà đã ngồi ở đây từ sáng đến tận tối rồi.
Trời sầm tối, đã quá trễ, Lương Tâm Nhi dọn hàng ra về, cô bán bông về đêm, tuy chỉ là lề đường nhưng luôn được mọi người ủng hộ nhiệt tình nên việc buôn bán cũng rất thuận lợi, thu nhập của cô cũng vừa đủ để trang trải nơi đất khách xa lạ này.
Hứa Thành thấy Lương Tâm Nhi dọn hàng liền chạy đến phụ cô.
Thấy Hứa Thành, cô hỏi:" Lại là anh sao?”.
“Ừm...".
“ Để tôi phụ cô " Hứa Thành nói rồi cầm khăn lau bàn cho cô.
“ Ấy này.” Lương Tâm Nhi giành lại cái khăn trên tay anh, cô khó xử bảo.
“Trông anh có vẻ là doanh nhân, đừng động tay động chân vào những việc này sẽ làm bẩn bộ vest đắt tiền trên người đấy".
" Không sao, bẩn cũng được, tôi tự nguyện muốn phụ cô mà “.
Lương Tâm Nhi đứng đơ ra, cuối cùng anh ta có bị chập mạch ở chỗ nào không vậy? Chỉ mới gặp mặt tại sao lại nhiệt tình giúp cô như thế chứ?
Hứa Thành cuối cùng cũng chịu về khách sạn, anh vừa mở cửa phòng ra đã thấy Mộ Tần với Dương Hi Văn ngồi đó đợi mình về Dương Hi Văn đợi đến muốn ngủ gục luôn rồi.
“ Hai người..."
“ Chúng tôi nhận được điện thoại của thư ký cậu, còn tưởng cậu sẽ xảy ra chuyện lo lắng liền ba chân bốn cẳng chạy đến đây".
“ Không ngờ Hứa Thành cậu lại dùng cả ngày trời chạy đến chỗ ý trung nhân của mình như thế này, đến cả công việc cũng bỏ xó ở đó".
Mộ Tần bắt đầu trách mắng, anh đã sắp xếp tìm chuyến bay đến đây sớm nhất sợ tên khốn này xảy ra chuyện hay suy nghĩ không thông.
Nào ngờ lại còn có tâm trạng chạy đi tìm nữ nhân kia của mình, cuối cùng là muốn cái gì đây chứ? Hứa Thành nhìn sang Hi Văn, cô cũng đang nhìn anh, anh vội nói:" Anh...em nghe anh giải thích “
“ Anh không cần phải giải thích đâu “ Dương Hi Văn từ từ đứng lên, cô nghiêm mặt nói.
Xem ra cô đã quá lo lắng và lo xa quá rồi, trông anh tốt chưa kìa.
Hi Văn...
“ Hứa Thành, đến giờ anh vẫn không nhận ra tình cảm anh dành cho em chỉ là nhất thời và tạm bợ sao? Anh muốn dùng nó để quên người trước kia."
Hứa Thành đứng đơ ra đó.
Dường như câu nói của Dương Hi Văn đã một phát đâm vào tim đen của anh, Hứa Thành đặt tay lên lồng ngực trái của mình.
Anh cũng không biết lời Hi Văn nói có đúng không hay nữa, nhưng mà anh cảm thấy rằng ở đây rất khó chịu, cảm xúc bây giờ cũng chẳng thể nói lên lời được.
“Em không trách anh xem em là tạm bợ, bởi vì khoảng thời gian ở cạnh nhau cũng rất hạnh phúc ".
Dương Hi Văn đi đến, cô nắm lấy tay Hứa Thành rồi bảo:" Em không biết cô gái kia có dung mạo giống người anh từng yêu như thế nào "
"Nhưng đừng xem cô ấy là thế thân, là chiếc xe bus tiến lên rồi rời đi."
Hứa Thành nhìn cô, càng lúc càng không nói được nên lời.
Mộ Tần đi đến, anh nói: "Anh đã bao giờ nghiêm túc nghĩ về chuyện tình cảm của mình chưa?”.
Ba ngày sau.
Mộ Tần đẩy hành lí đi trước, Dương Hi Văn chậm rãi đi phía sau theo anh.
Cả hai đã trở về, ban đầu vốn định là ba người cùng về nhà với nhau.
Nhưng khi đến sân bay thì Hứa Thành đổi ý, anh ấy ôm hành lý chạy đi rồi còn nói hai chữ xin lỗi thật to xong bắt xe chạy trốn mất tiêu.
Cả hai lên xe đang đợi ở đó.
Mộ Tần thắt dây an toàn cho Hi Văn, cô mỉm cười.
“Xem ra anh ấy đã đi theo tiếng gọi con tim rồi “.
“ Lần này xem như cậu ta đã