Mộ Tần đưa Dương Hi Văn về phòng ngủ của anh, trước giờ chưa có nữ nhân nào được đặt lưng lên giường của Mộ Tần.
Tình huống cấp bách, anh cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, để Dương Hi Văn nằm lên, anh bắt đầu kiểm tra cho cô.
Bản thân hay bị thương nên anh cũng có kinh nghiệm cứu chữa, một phần Tô Dược cũng chỉ dạy anh.
" Hi Văn, nghe tôi gọi chứ?" Anh vẫn cố gọi cô, chỉ cần đánh thức Dương Hi Văn, chỉ mong cô đáp lại anh một chữ thôi cũng được.
Mộ Tần đánh nhẹ vào mà cô, hi vọng cách này có ích.
Ở trong nhà kho tối đen đấy suốt hai ngày, không ăn không uống, còn nằm dưới đất lạnh lẽo như thế.
Nếu cô bị chứng sợ không gian kín lại càng không may, hôm nay anh mà không trở về liệu đám người đó quên mất Dương Hi Văn thì sao? Cô sẽ mất mạng ở trong đấy mất.
Dương Hi Văn cuối cùng cũng có chút tỉnh táo, cô hé mắt ra một chút, nghe giọng của Mộ Tần.
" Ông...!Ông chủ sao?".
Cô mấp máy hỏi nhỏ, Mộ Tần cúi sát đầu để lắng nghe, thấy cô đã đáp mình anh thở nhẹ ra.
May quá, ổn rồi.
“ Tôi đây.
Mộ Tần đây".
Dương Hi Văn định nói tiếp nhưng sức lực của cô bây giờ không cho phép cô làm thế, cô lại nhắm mắt chìm vào giấc ngủ sâu.
Mộ Tần bắt đầu lo lắng, tên Tô Dược chết tiệt này, sao không đến nhanh hơn đi chứ.
Năm phút sau Tô Dược có mặt, nhận được cuộc điện thoại từ Lưu Ly anh vội đến đây.
Thấy Dương Hi Văn nằm trên giường Mộ Tần, anh bất ngờ nhưng chẳng còn thời gian để ngạc nhiên, quan sát thấy tình hình của cô chẳng ổn tí nào cả.
Kiểm tra xong, Tô Dược truyền nước biển cho Hi Văn rồi ra ngoài.
Mộ Tần ở bên ngoài đợi rất nóng lòng, thấy bạn mình đi ra anh liền đứng lên.
“ Không sao rồi.
Không ăn không uống mấy ngày liền nên mất sức, cô ấy mất nước khá nhiều, hình như đã khóc liên tục trong thời gian dài, có sốt nhưng đã hạ sốt được phần nào rồi".
“Mấy ngày tới nên ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi tốt sẽ không sao đâu".
Tô Dược ngồi xuống ghế rồi bảo, anh phải tốn công tốn sức lắm mới chạy nhanh đến đây được.
Bây giờ mới được thở trong yên bình.
“ À mà lúc tôi khám cho cô ấy, thấy cô ấy cứ liên tục nói không lại còn khóc ".
“Có vẻ như đang nhìn thấy ác mộng, một cơn ác mộng đã đi theo cô ấy rất dài rồi“ Tô Dược bảo tiếp.
Đó chính là tâm bệnh.
Mộ Tần nhìn Tô Dược, đó chính là lí do cô đã khóc liên tục trong hai ngày qua sao?
“ Tôi đã truyền nước cho cô ấy, tôi ở đây đợi để rút kim ra, cậu vào trong đó chăm sóc cho con thỏ trắng của mình đi"
Từ trước đến nay Tô Dược chỉ chữa trị cho Mộ Tần, bây giờ cô gái này lại được anh khám cho, xem ra Mộ Tần đã sớm xem trọng Dương Hi Văn này rồi.
Nghĩ cũng lạ, chỉ mới gặp nhau, được cô gái nhỏ này giúp chuyện nhỏ nhặt Mộ Tần lại động lòng.
Cái logic yêu đương gì đây không biết? Hay lâu quá không có tình cảm với ai nên Mộ Tần bắt đầu dễ dãi? Hay anh nên xem đây chính là định mệnh trời cho Mộ Tần, không yêu cũng phải yêu sao?
Mộ Tần vào trong, thấy Dương Hi Văn nằm trên giường, mặt vẫn không tí sắc nào, anh thở dài ngồi xuống.
Anh đã quá ỷ y chuyện Mộ gia chính là nơi an toàn nhất, Dương Hi Văn ở cạnh anh thế này sẽ không sao.
Nhưng anh đã lầm với thân phận này, cô bị ức hiếp trong chính căn nhà của anh, anh lại không bảo vệ được cô còn hại cô gặp chuyện thế này.
Đúng là đáng trách.
“Tôi xin lỗi "
Anh đưa tay vuốt ve gương mặt Hi Văn, gò má hốc hác quá.
Sao bây giờ anh mới thấy rằng cô rất gầy, ngày ngày chỉ chú ý đến nụ cười trên môi Dương Hi Văn chứ không chú tâm đến những chuyện khác.
Dương Hi Văn ngủ mãi vẫn chưa tỉnh dậy.
Mộ Tần thì sốt ruột ở bên cạnh giường, cô đã không ăn không uống gì suốt hai ngày liền.
Bây giờ cứ ngủ li bì như vậy liệu có ổn không?
Đến tận chiều hôm sau cô mới hoàn toàn tỉnh lại, thấy Dương Hi Văn mở mắt nhìn mình Mộ Tần thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Ly và quản gia cũng thấy nhẹ lòng, nếu cô còn ngủ thì Mộ Tần sẽ biến nơi đây thành nơi lạnh lẽo nhất mất.
“Ông...!ông chủ " Cô nhìn anh, muốn đưa tay kéo áo anh cũng không còn sức nữa.
" Tôi xin lỗi.” Dương Hi Văn bảo, cô được cứu ra