Tần Chí Khương say bí tỉ trời trăng đất mây gì cũng không phân biệt được nữa, Yên Tâm Li không an tâm bỏ anh ở đây một mình nên đành ngủ lại khách sạn một đêm để tiện quan sát anh.
Đến sáng hôm sau, cô nhanh chóng rời đi trước khi Tần Chí Khương tỉnh dậy, nhưng cô sơ ý để quên điện thoại ở trong phòng.
Đến khi rời đi xa vẫn chưa phát hiện.
Tần Chí Khương lúc này đã tỉnh, anh ngồi lên ngơ ngơ ngác ngác không biết chuyện gì xảy ra đêm qua.
Chỉ nhớ rằng mình uống rất nhiều để giải tỏa tâm sự và nỗi buồn trong lòng, sau đó say bí tỉ rời khỏi quán bar không hay biết cái gì, hình như anh sắp ngã rồi được ai đó đỡ lấy phải không?
Ai đã đưa anh đến đây chứ?
Anh đặt chân xuống giường, đứng lên thì thấy điện thoại ai đó đặt trên bàn.
Dĩ nhiên anh đã tỉnh táo biết đó không phải là của mình, đây là của ai chứ?
Người đưa anh đến đây sao?
Tần Chí Khương ngồi ở phòng làm việc nửa ngày trời, anh nhìn cái điện thoại của người xa lạ kia, anh đang đợi người đó gọi đến để nhận lại điện thoại.
Cuối cùng đợi mãi cũng có người gọi đến, đầu dây bên kia có giọng nữ vang lên.
“Xin chào, có phải muốn lấy điện thoại không?”.
[ Tần Chí Khương, tôi không có thời gian nói rõ với anh, nhưng phiền anh đến quán bar đêm qua trả điện thoại cho tôi ]
Nói xong đối phương cúp máy, Tần Chí Khương đơ người ra.
Là một cô gái, lại còn biết tên anh? Là ai vậy chứ?
Yên Tâm Li sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả, gia đình cô đông con, cô chính là chị cả và ba đứa em còn lại.
Ba là kẻ sâu rượu, suốt ngày uống say rồi đánh đập mẹ con cô.
Vì không chịu được hoàn cảnh này mẹ cô đã đưa chị em cô rời khỏi đó, nhưng cuộc sống cũng khó khăn hơn, mọi người phải cùng nhau sống trong căn nhà nhỏ chật chội và đông người này.
Thân là chị cả, mẹ cô lại có tuổi, sức khỏe lại suy yếu.
Do gia đình trước đó khó khăn, cô không được đi học đến nơi đến chốn nên một công việc tốt và lương cao nhất định mãi không có được, đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Yên Tâm Li cũng không chịu thua với khó khăn trước mắt, cô cố gắng phấn đấu vượt qua.
Bây giờ cô đã trở thành trụ cột cho gia đình, ban ngày làm thêm ở quán ăn ban đêm thành nhân viên rót rượu ở quán bar.
Cả ngày hai mươi bốn tiếng cô đều ở bên ngoài, kiếm ra được đồng tiền cho các em ăn học cũng không phải dễ dàng, cô đã đổ không biết bao nhiêu mồ hôi công sức vì nó.
Với Tần Chí Khương cô rất ngưỡng mộ anh, thời còn đi học anh đã là học trưởng trong trường, luôn đứng đầu trong những kì thi, gia đình quyền thế còn là thiếu gia, nhan sắc cũng không phải dạng tầm thường gì.
Cô cứ nghĩ cuộc sống của người giàu vốn không còn gì lo nghĩ nhiều, nhưng nó hoàn toàn chỉ là vỏ bọc, ai cũng có khó khăn trong chính cuộc sống của mình.
Một lần cô nhìn thấy Tần Chí Khương ngồi ủ rũ bên bờ sông, thấy anh buồn, thân là người ngưỡng mộ anh nên cô chủ động đến hỏi chuyện.
Có lẽ vì đè nén quá lâu trong lòng nên Tần Chí Khương nói ra tất cả mà không suy nghĩ gì nhiều, cũng từ đó cô biết rõ nhà họ Tần giàu có kia chỉ mang vỏ bọc bên ngoài mà thôi.
Sau đó tốt nghiệp, anh và cô cũng không hề gặp nhau nữa.
Không ngờ đêm qua cô lại gặp Tần Chí Khương, thấy anh uống rượu mãi rồi say bí tỉ cô lại nhớ chuyện bờ sông hôm đó nên đi theo sau giúp đỡ Tần Chí Khương khi anh say.
Tối.
Tần Chí Khương đến quán bar để trả lại điện thoại, Yên Tâm Li thấy anh ngồi đó ngó qua ngó lại, cô cầm bình rượu đi đến.
“ Tôi không có gọi rượu" Tần Chí Khương nói.
Đến giờ vẫn chưa biết cô gái trước mặt mình là người đêm qua đã giúp đỡ mình khi bản thân say bí tỉ.
“ Tôi đến để lấy điện thoại " Yên Tâm Li đặt