“ Mấy cô vẫn không khác gì nhỉ?" Tần Chí Khương một tay ôm lấy Yên Tâm Li, mắt nhìn đám người kia hỏi.
Ánh mắt không hề có chút thân thiện nào cả.
Bởi vì họ chính là những con người cực kì ồn ào, lúc đi học đã làm anh đau đầu không thể tập trung học.
Tốt nghiệp cũng đã rất lâu, không ngờ họ còn gắn bó với nhau như vậy, có khi nào thời gian qua vẫn chưa hề thay đổi tính khí chút nào.
Vẫn khó ưa như vậy, vẫn làm người ta thấy ác cảm sao?
Mà chắc anh đoán đúng rồi, đến đây gây chuyện giữa chốn đám đông này.
Ba bốn người lại tụ lại ức hiếp một cô gái nhỏ bé như Yên Tâm Li.
Lần này anh không thể bỏ qua được mà.
“ Tần Chí Khương sao cậu lại..."
“ Tôi lại làm sao?” Anh khó chịu hỏi, nhìn xuống Yên Tâm Li.
“ Các cô đang làm gì người con gái của tôi vậy? Yên Tâm Li là trò vui cho mấy người động chạm vào rồi sỉ nhục như thế nào?” Anh lên giọng.
Yên Tâm Li đứng đơ toàn tập, khoan đã anh vừa nói nhảm cái gì thế?
"Cô gái của cậu?”.
Đám người kia đồng thanh lên, người xung quanh một số nhận ra anh.
Đó chính là Tần Chí Khương con trai của Tần Chí Khiêm.
Trước giờ kín tiếng về chuyện tình cảm, có người còn tưởng người đàn ông này chưa biết yêu và biết cảm giác có bạn gái là như thế nào.
Hôm nay lại thản nhiên công khai Yên Tâm Li ở đây, không thể nào...một nhân viên rót rượu như Yên Tâm Li làm sao trèo cao được như vậy chứ?
Cô ta cũng chỉ là những dạng người thấp bé cổ họng ở dưới đáy xã hội khắc nghiệt này mà thôi.
" Đúng, cô ấy chính là vị hôn thê của tôi " Tần Chí Khương càng nói khẩu khí càng lớn, đám người kia bị dọa cho đứng đơ rồi...!Yên Tâm Li trong lòng anh sắp hóa thành pho tượng.
Yên Tâm Li ngồi trong xe Tần Chí Khương, cô khoác áo của anh trên vai, vẫn chưa thể bình tĩnh hay hoàn hồn lại được.
Anh mở cửa xe ra đưa cho cô ly ca cao nóng.
Yên Tâm Li run rẩy nhận lấy, anh đóng cửa lại rồi quay về ghế lái của mình.
“ Tại sao anh lại nói vậy?” Cô lấp bấp hỏi.
"Nói cái gì chứ?” Tần Chí Khương nhìn cô hỏi.
Cô gái này...sao cứ cúi mặt xuống dưới thế? Bên dưới xe anh có cái gì lạ lắm sao?
Anh đưa tay chỉnh áo ngay ngắn lại giúp cô, Yên Tâm Li lúc này mới có can đảm ngẩng mặt cao lên nhìn thẳng vào mắt Tần Chí Khương.
“ Sao anh lại nói...tôi là bạn gái anh?" Yên Tâm Li hỏi.
Anh có thể bớt vô lý được không? Lúc nói những lời đó anh không suy nghĩ à? Người có thân phận cao quý như Tần Chí Khương lại đi công khai cô và anh...
Trong khi bọn họ chỉ mới gặp nhau lại gần đây mà thôi? Tần Chí Khương chạm vào má cô, anh bảo:" Đừng lo, tôi sẽ bảo vệ em".
“ Tôi không thể trơ mắt nhìn họ ức hiếp em như vậy.
Lúc đi học em có thể nhẫn nhịn, đến tận bây giờ em vẫn còn muốn nhịn tiếp sao?".
Cô gạt tay anh sang một bên rồi bảo" Nhịn thì sao chứ? Dù gì cũng tránh được chút phiền phức.
Mà...tôi nhịn suốt thời gian dài rồi, nhịn thêm một chút cũng không sao đâu"
"Yên Tâm Li".
“Anh nổi nóng cái gì chứ? Tôi nói không đúng sao?”.
“ Người như anh và họ đều là một loại, các người có tiền có quyền".
“ Còn tôi...chỉ là một cô gái cố gắng đến đâu cũng không ngóc đầu lên được.
Việc gì tôi phải đứng dậy đấu tranh chứ? Tôi còn gia đình, nếu như đối đầu với họ có khác gì tự hại mình, tự hại người thân của mình không?".
Tần Chí Khương nhìn cô, anh siết chặt tay bảo" Vậy...làm nữ nhân của tôi đi “.
“Ở bên cạnh tôi, tôi sẽ bảo vệ em và gia đình em "
Yên Tâm Li cười lớn, anh đừng buồn cười như thế được không?
“ Anh đừng thương hại tôi...tôi không cần người bao nuôi ".
“ Tôi nghèo thật, tôi vô dụng thật".
“ Nhưng tôi còn tự trọng của mình ".
Cái gì nữ nhân chứ? Anh và cô chỉ mới gặp lại nhau, thời đi học cũng chưa nói chuyện với nhau trên dưới mười lần.
Làm sao mà ở
bên cạnh nhau được?
Cô là thú vui của anh à? Trong mắt Tần Chí Khương cô chỉ là con rối sao?
Vậy anh chẳng khác gì những tên đàn ông dơ bẩn đó, suốt ngày chỉ nhìn ngó