Cả hai dùng bữa tối xong thì chìm vào yên tĩnh, cô cũng không về nhà.
Chẳng hiểu sao Yên Tâm Li thấy rằng anh lúc này rất cần mình.
Vậy nên cô nghĩ mình nên ở lại đây qua đêm, cô tin Tần Chí Khương cũng không làm gì mình, anh là người tốt, những chuyện khốn nạn bỉ ổi gì đó nhất định sẽ không thực hiện đâu.
Cô nằm trên giường nhưng không thể ngủ được, hình ảnh tấm lưng của Tần Chí Khương cứ hiện lên trong đầu cô.
Nghĩ đến cảnh anh bị mẹ mình đánh đập dã man suốt thời gian dài như vậy, Yên Tâm Li sợ hãi đến run rẩy, cô nhắm tịt hai mắt lại, tay siết chặt ga giường.
Cô không nghĩ Tần Chí Khương lại trải qua một cuộc sống như vậy, đúng là...
Có là nhà giàu thiếu gia công tử gì đi nữa thì mỗi nhà vẫn là mỗi cảnh, không ai biết được hoàn cảnh của ai rõ ràng nếu không đặt chân vào sống thử.
Bỗng, cửa phòng được mở ra.
Tần Chí Khương đi đến bên giường rồi nằm xuống, anh ôm lấy cô.
“Anh...anh làm gì vậy?” Yên Tâm Li giật mình hỏi, cố giữ bình tĩnh, nếu không cô đã xoay người lại đá anh một cú rớt xuống giường rồi.
"Có thể cho tôi ngủ cùng được không?”.
“ Tôi chỉ muốn ôm em thôi, thật sự đấy, em chính là nguồn năng lượng duy nhất tôi cần ngay lúc này" Tần Chí Khương nói nhỏ.
Yên Tâm Li không đáp, cô chủ động xoay người lại, vòng tay ôm lấy anh.
“ Được chứ " Cô mỉm cười bảo.
Tần Chí Khương nhìn cô, anh đáp:" Cảm ơn em "
Đôi mắt của anh hiện rõ sự vui mừng, Yên Tâm Li cảm thấy chuyện nhỏ nhặt này nhưng đủ làm cho anh vui vậy, còn truyền được năng lượng cho anh việc gì cô không làm chứ?
Với anh như vậy là đủ, còn với cô thì thấy bản thân mình có thể giúp ích gì cho anh rồi.
Tần Chí Khương ôm cô ngủ, nhanh chóng chìm vào giấc mộng của mình.
Còn cô vẫn chưa ngủ, Yên Tâm Li nằm nhìn gương mặt đang ngủ say của Tần Chí Khương rồi cười, nhìn anh cứ như lâu lắm rồi chưa có giấc ngủ ngon vậy.
“Ngủ ngon".
Nếu anh muốn, sau này tôi sẽ cùng anh ngủ chung, nếu bản thân tôi có thể làm anh an tâm, có một giấc ngủ ngon...tôi sẽ làm!
Sáng hôm sau.
Tần Chí Khương ngủ dậy với trạng thái người tràn đầy năng lượng, hôm nay năng nổ hơn mọi ngày, nhìn thấy anh vui cô cũng an tâm theo.
Chuyện hôm qua làm lòng anh trùng xuống rất nhiều, cô cũng đã sơ ý làm anh nhớ đến những chuyện không vui đó.
Thật sự thì không thể quên, nhưng nếu nhớ lại cũng chẳng vui vẻ gì, tâm trạng chỉ có một lúc một xấu đi mà thôi.
Yên Tâm Li đi đến, cô nhón chân lên chỉnh cà vạt lại cho anh, cũng đã dậy sớm ủi áo cho Tần Chí Khương.
Còn anh bây giờ cảm thấy mình đang có một người vợ đảm đang đứng trước mặt vậy, Yên Tâm Li ở nhà làm nội trợ còn anh ra ngoài kiếm tiền.
Đây chính là cuộc sống của một gia đình hạnh phúc thật sự sao?
"Nhìn cái gì vậy?” Cô hỏi, thấy anh cứ đưa mắt nhìn mình chăm chăm không có ý đảo mắt đi nhìn chỗ khác.
“ Chỉ là sáng sớm thấy em rất xinh đẹp nên muốn ngắm nhìn mãi “Anh đặt tay xuống ôm lấy eo cô, kéo Yên Tâm Li vào lòng mình.
Cô bật cười, ngẩng cao mặt nhìn anh: "Từ khi nào một người như anh lại biết dẻo miệng và sến súa như vậy?”.
Anh cúi sát xuống mặt cô, mũi chạm mũi bảo:" Chẳng phải chỉ dẻo miệng và sến súa với một mình em thôi sao?”.
Yên Tâm Li làm vẻ mặt bất mãn đưa tay đẩy mặt anh sang một bên, cô nói:” Tôi còn nghĩ anh bị đa nhân cách đấy chứ".
“ Có đa nhân cách cũng vì yêu em đấy".
Nghe đến đây Yên Tâm Li không thể không đỏ mặt, đây là Tần Chí Khương cô quen sao?
Không, người đàn ông đang ôm cô lúc này chắc chắn không phải anh rồi...
“ Buông tôi ra, sắp trễ giờ rồi ” Cô chán ghét nói, nhìn anh.
“ Nếu em chịu hôn tôi, tôi sẽ buông em ra." Tần Chí Khương được cơ hội nên tiến tới.
Đúng là được voi đòi tiên, đàn ông các người đều tham lam đến vậy à?
Yên Tâm Li nhìn anh, thấy cô không vui Tần Chí Khương định buông cô ra sợ cô giận thì...
Yên Tâm Li đưa tay ôm lấy cổ anh, cô