Dương Thiên Bác nhìn Tần Chí Khương, anh bình tĩnh tiến đến chỗ Tần Chí Khương, Dương Hi Văn thấy thế lập tức tiến lên ngăn cản lại.
Tần Chí Khương cũng bình tĩnh kéo cô lùi về phía sau, Dương Thiên Bác và Tần Chí Khương nhìn nhau, anh mỉm cười, đưa tay xoa đầu Tần Chí Khương.
"Tôi chính là anh trai cậu."
Tần Chí Khương tròn xoe mắt, Dương Hi Văn chỉ cúi gầm mặt.
Bởi vì...cô đã biết trước đó rồi, chỉ là không muốn Tần Chí Khương bận tâm nhiều thứ nên cô không nói, còn nhờ Vệ Khanh giấu giúp mình chuyện này.
Dương Thiên Bác đi qua cả hai, anh quay đầu lại bảo: "Tôi chính là con riêng của Tần phu nhân, bà ấy là mẹ tôi".
"Nhưng từ trước đến nay bà ấy không cho tôi có quyền gọi chữ mẹ đó".
Dương Thiên Bác nói rồi cười lớn.
Nghe buồn cười phải không? Tần phu nhân chính là mẹ anh, người ta nói hổ dữ không ăn thịt con.
Nhưng đối với mẹ anh, bà luôn hủy hoại anh, từ bé đến lớn cái tình thương gì đó bà đều giành cho Tần Chí Khương, đứa em trai yêu quý này của Dương Thiên Bác anh.
Trước khi kết hôn với Tần Chí Khiêm và mang thai Tần Chí Khương.
Tần phu nhân một lần đi về đêm khuya nên không cẩn thận đã bị một đám người lạ mặt cưỡng hiếp, bà vốn là người sống sĩ diện, cho dù chuyện đó khủng hoảng với bà đến đâu hay là ám ảnh tới cỡ nào bà cũng không cho ai biết.
Sau khi bị xâm hại xong bà đã bình tĩnh trở về nhà như chưa có chuyện gì, thời gian về sau bà biết mình mang thai, vốn định bỏ đứa bé này nhưng lúc đấy chẳng hiểu sao Tần phu nhân lại không làm thế.
Để qua mắt gia đình và che giấu việc mình mang thai cũng như không cho ai biết đứa bé này, Tần phu nhân đã khéo léo lừa được gia đình mình là sang nước ngoài một năm giải quyết công việc.
Ở tháng thứ hai, bà đã đưa Dương Thiên Bác sang đó.
Sau khi sinh xong, bà âm thầm lặng lẽ ôm con về giao cho cô nhi viện chăm sóc.
Người ở đó cũng quen biết bà nên luôn để mắt đến Dương Thiên Bác, cứ thế sự tồn tại của anh chỉ có bà biết được và những người chăm sóc ở cô nhi viện.
Thời gian sau bà lại kết hôn với Tần Chí Khiêm do mang thai Tần Chí Khương.
Anh khi đó đã được bốn tuổi, cái độ tuổi vẫn chưa hay chưa biết gì.
Đến khi Dương Thiên Bác lên mười, Tần phu nhân lại xuất hiện ở cô nhi viện, cái nơi mà bà không muốn đến nhất bởi vì không muốn đối mặt với anh.
Bà đưa anh về căn nhà riêng mình chăm sóc, ban đầu còn nói mình nhận nuôi anh.
Dương Thiên Bác không hề hay biết, lúc đó Tần phu nhân đối xử với anh rất dịu dàng, còn luôn nói từ giờ cả hai sẽ là người thân, người một nhà với nhau.
Nhưng cũng chỉ được thời gian đầu, dần dần bà ít đến lui chỗ căn nhà đấy, còn Dương Thiên Bác vẫn chưa hay biết sự thật đằng sau thế nào, ngày ngày luôn đợi mẹ mình đến thăm mình.
Tần phu nhân biến mất một thời gian rồi lại xuất hiện, khi vừa đến căn nhà đó, Dương Thiên Bác thấy bà liền chạy đến ôm không suy nghĩ gì nhiều.
Nhưng lúc đấy Tần phu nhân sắp phát điên, bà bắt đầu bạo hành Dương Thiên Bác, một chút cũng không nương tay với một bé trai mới lên mười mà thôi.
Cứ thế ngày ngày bà tới lui chỗ đấy tìm anh để trút giận, Dương Thiên Bác hoàn toàn không hiểu sao mẹ lại đối xử với mình như thế.
Khi anh tròn mười tám tuổi, bà bắt đầu đào tạo anh, bắt anh đi vào con đường sát thủ giết người không gớm tay.
Dương Thiên Bác còn ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần mình cố gắng hết sức sẽ được mẹ quan tâm, sẽ được mẹ công nhận và yêu thương mình như ngày nhận nuôi mình, đưa mình về nhà vậy.
Anh cố gắng, cho dù nó gian khổ bao nhiêu, cho dù nó khó khăn đến đâu.
Lần đầu làm nhiệm vụ, anh chính thức xuống tay với một người con gái.
Nhìn bàn tay mình chỉ toàn máu, Dương Thiên Bác không chịu được mùi tanh của máu liền nên liên tục khi rời khỏi hiện trường, Dương Thiên Bác lúc đấy còn nghĩ bản thân mình đang làm có đúng hay không?
Việc gì cứ cố gắng trong khi bản thân cảm giác rõ rằng sẽ nhận lại kết quả