Nhận được điện thoại của Păn xê, Lý Chiển ngồi thẫn thờ trong phòng làm việc.
Cô thấy bi thương cho bạn mình.
Còn trẻ, chọn lựa sai lầm một lần đến những sáu năm.
Sáu năm đó, ai trả lại cho Păn xê đây? Cuộc đời người con gái có mấy lần sáu năm? Thế mà cô ấy lại phí phạm sáu năm thanh xuân tươi đẹp của mình cho một kẻ đê tiện.
Sáu năm nay, cô vẫn liên lạc với Păn xê nhưng chưa bao giờ nghe cậu ấy than vãn về cuộc sống, về cuộc hôn nhân thê thảm của cô ấy.
Chỉ đến khi cô biết được thì Păn xê nói mình đã ly hôn và đã rời khỏi thành phố C cùng với đứa con chưa tròn hai tuổi.
Lý Chiển, nhấc điện thoại nội bộ:
- Diễm Diễm, em sắp xếp cuộc họp chiều nay với tổng giám đốc Công ty La Hằng dùm chị.
Chị có việc bận.
- Dạ.
- Bản vẽ chi tiết khu nhà phố đó chị đã gửi qua mail cho họ một phần, phần còn lại chị để trên bàn.
Khi em đi, nhớ mang theo.
- Vâng, sếp.
Lý Chiển là trưởng phòng thiết kế của công ty thiết kế nhà cửa Phương Nghị.
Dưới cô chỉ có bốn nhân viên trong đó Diễm Diễm là trợ lí mà cô tự đề cử với mẹ Trang.
Diễm Diễm vẫn có chút trẻ con nhưng kĩ tính và làm việc rất nghiêm túc.
Trong công ty này, chỉ có Diễm Diễm biết rõ cô là con gái của Tổng giám đốc Quách Khang.
Bà Trang muốn cho cô quản lí công ty thay mình, nhưng cô không đồng ý.
Bà còn có đứa con trai riêng đang du học bên Mỹ.
Cô chỉ là con gái nuôi, cô không muốn dành phần của người khác.
Dù cho bà yêu cô như con gái ruột và Quách Phương Nghị cũng xem cô như chị gái của mình.
Diễm Diễm phát hiện ra điều này, trong một lần vô tình bước vào phòng làm việc của cô, đúng lúc bà Trang ở đó, nhưng tuyệt nhiên, Diễm Diễm không hề tiết lộ hay thắc mắc như những người khác.
Cô tôn trọng Lý Chiển.
Chính vì vậy, Lý Chiến vô cùng hài lòng, muốn tận tay mình dìu dắt người trẻ này.
Păn xê đưa con trai nhỏ lên thành phố Sài Gòn, trong lúc ngơ ngác nơi trạm xe lửa, cô bị kẻ xấu giật túi hành lí, vì bảo vệ con trai, cô không thể giằng co với hắn.
Đúng lúc đó, Lý Chiển lái xe đến đón cô, vừa mới tấp vào chỗ đậu xe đã nghe người đi đường la hét.
- Cướp! Bắt cướp...!bắt lấy nó, bắt lấy nó.
Bớ người ta...
Lý Chiển nhìn theo kính chiếu hậu, cô thấy bóng dáng một gã đang vọt đến theo hướng xe cô đang đậu.
Cô vội vàng mở cánh cửa xe.
Tên cướp bất thình lình bị cửa xe cản, ngã văng ra giữa đường.
Hắn tức tối, đứng lên định đánh Lý Chiển.
Cô giơ chân cho hắn một cước, hắn lăn khoèo, ngã ngay xuống đường.
Ngay lúc đó, người đàn ông phía sau nhanh tay chụp lấy hai tay hắn vặn ngược ra sau, khiến cho tên cướp thét lên đau đớn.
Lúc bấy giờ mọi người tập trung lại xung quanh hỏi thăm Lý Chiển có sao hay không.
Người phụ nữ bán nước mía bên đường tức giận bước ra chỉ tay vào mặt tên cướp, lớn giọng nói:
- Đánh cho chết… nó đi.
Cướp ai không cướp lại đành lòng cướp của người phụ nữ chân yếu tay mềm., lại còn đang bế con nhỏ.
Tên này không đáng làm đàn ông
Mấy người khác còn hùng hồn hùa theo chị ta:
- Đúng...!đúng...!Đánh chết nó đi! Làm người hiền lành không làm, chân tay còn tốt mà đi ăn cướp… Bọn này có bắt đến cảnh sát thì cũng tốn cơm nuôi nó thôi.
Người đàn ông kia lạnh lùng nhìn cô Lý Chiển một cái, rồi kéo xềnh xệch tên cướp lên vỉa hè, tay kia đưa vào trong túi quần, lấy điện thoại ra áp bên tai:
- Nói tôi bận việc, không đến được, bảo họ dời ngày lại đi… Không, tôi muốn gặp người trực tiếp chịu trách nhiệm.
Lý Chiển thấy không còn việc của mình, nên cô không quan tâm đến gã kia.
Cô vuốt vuốt quần áo, rồi tách ra khỏi đám đông ồn ào, bước nhanh về phía