Cao Dương là người miền Tây, anh lên thành phố S đã nhiều năm, từ khi anh còn là sinh viên.
Học tập, và làm việc đến tận bây giờ.
Hiện tại anh là ông chủ của chuỗi cửa hàng cà phê - quán ăn – phòng trà S – phố, nằm rải rác ở các quận huyện của thành phố.
Bây giờ, anh có chút ít tài sản, cuộc sống cũng dễ chịu hơn.
Anh thực hiện được ước mơ của chính mình.
Chỉ là, vẫn có một điều khiến anh tiếc nuối.
Không ai nhớ, cách đó mười năm, anh chàng sinh viên xuất thân từ một vùng đất nghèo khổ, quanh năm “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”, lặn lội một thân mình lên thành phố đi học.
Để có thể có tiền học, anh phải làm thêm rất nhiều việc.
Sáng sớm, anh đi giao báo cho các văn phòng, rồi đi học.
Trưa về ghé tiệm cơm, phụ giúp rửa chén, dọn bàn, lau nhà cho người ta.
Chiều xế, anh đi làm nhân viên phục vụ cho một quán cà phê sang trọng.
Tối đến còn chạy mấy cuốc xe ôm.
Đến chín mười giờ đêm, anh mới trở về căn phòng trọ vỏn vẹn bốn mét vuông.
Lại tiếp tục bỏ công sức, anh học bài, chuẩn bị bài, để sáng mai có thể dậy sớm bắt đầu một ngày mới.
Một năm sau, anh bỏ bớt việc chạy xe ôm buổi tối, vì công việc này rất nguy hiểm.
Có lần anh còn bị một tên du côn đánh khi hắn muốn cướp xe, may là có người đi đường ra tay nghĩa hiệp.
Cũng trong thời gian đó, anh tăng thêm thời gian làm nhân viên phục vụ ở quán cà phê thượng hạng.
Ngoài làm việc chăm chỉ, anh còn gom góp kinh nghiệm, để ý các tiểu tiết, với hi vọng, sau này có chút tiền, anh sẽ xây dựng cho mình một quán cà phê…
Ước mơ phải xếp lại, mẹ anh ở quê bệnh nặng, bao nhiêu tiền của gia đình, ba anh đã đem đi hết.
Anh lặng lẽ mang tiền về cho mẹ chữa bệnh, rồi lại âm thầm làm thêm giờ… Cam chịu những cực nhọc, cay đắng, bất công của chốn mưu sinh Sài thành.
Trong quá trình học, anh lọt vào top năm sinh viên xuất sắc của khoa, giảng viên trường đại học đề nghị anh suy nghĩ về việc đi du học nước ngoài theo diện liên kết đào tạo.
Học phí toàn phần, anh chỉ cần lo chi phí ăn ở.
Suốt đêm đó, anh thao thức để suy nghĩ về tương lai, về ước mơ, về niềm đam mê, về gia đình ở quê.
Anh quyết định không du học, ở lại, kí kết hợp đồng việc làm sau tốt nghiệp với một doanh nghiệp trong thành phố.
Năm thứ ba, anh thực tập tại công ty.
Trong lúc vô tình, con trai ông chủ công ty, phát hiện anh có năng khiếu mỹ thuật.
Anh ta đề nghị anh thiết kế cho hắn một khu triển lãm, để tổ chức sự kiện thi vẽ tranh cho thiếu nhi khuyết tật.
Sau lần đó, hắn tỏ vẻ hài lòng với anh, hứa sau này, nếu anh có muốn giúp đỡ gì, cứ hãy tìm hắn.
Anh để lời hứa đó trong lòng nhưng cũng không cho là thật.
Mãi đến khi anh tốt nghiệp, thành nhân viên chính thức, làm việc tại công ty được hai năm, thì người đàn ông kia đi du học trở về.
Anh ta nhắc lại lời hứa với anh.
Cao Dương mới bắt đầu nhớ đến ước mơ ấp ủ, đành bạo gan nói với hắn.
Hắn vỗ vai anh:
- Được, cậu làm thiết kế, lên kế hoạch, theo dõi tiến độ, tôi bỏ tiền.
Lợi nhuận chia ba, bảy.
Anh còn mong gì hơn, dù có chia là một chín, anh cũng chịu.
Một năm sau, cửa hàng cà phê – quán ăn – phòng trà có thêm một chi nhánh khác.
Lúc này, tên kia mới bảo: thật ra thì, thiết kế của cậu rất tốt, tiếc là cậu không làm kiến trúc sư, nếu không có thể “tranh tinh xảo với hóa công” rồi.
Nghe hắn nói, anh giật giật khóe môi.
Đây là hắn ám chỉ anh như Vũ Như Tô xây Cửu Trùng Đài à? Vũ Như Tô chết thảm.
Anh chưa muốn chết đâu.
Một năm sau nữa, có thêm hai cửa hàng.
Lúc bấy giờ, hắn giao việc quản lý cho anh, để đi du lịch theo ước mơ của hắn.
Đồng thời bán lại cổ phần cho anh.
Chuỗi cửa hàng cà phê – quán ăn – phòng trà trở thành tài sản của riêng anh.
Đó là công sức, là niềm hi vọng và đam mê của anh trong nhiều năm nỗ lực vất vả.
Lúc đó, cảm thấy thời thế thay đổi, nếu mình không thay đổi thì có lẽ sẽ tự thủ tiêu mình, anh bắt đầu tìm ý tưởng thiết kế mới.
Và anh gặp cô, Lý Chiển.
Cô gái với mái tóc đuôi ngựa buộc cao, dáng đi uyển chuyển, tính cách cao ngạo từ trong xương tủy, dù cô chỉ mới tốt nghiệp ra trường.
Cô dõng dạc tuyên bố với anh, sau khi ném bản vẽ lên bàn:
- Nếu anh để cho tôi hát ở phòng trà của anh, tôi sẽ miễn chi phí thiết kế toàn bộ tòa nhà...
Anh nhìn chăm chú vào bản vẽ, vẻ mặt anh ngạc nhiên sửng sốt.
Cô quả thật đầy tài năng, anh mỉm cười, gật gật:
- Okie baby.
Duyệt, em là nhất.
Em muốn gì cũng được.
Đúng là cô ấy còn muốn điều khác, chỉ là ước muốn đó không giống với điều anh hi vọng.
Cô ấy không thích sự ràng buộc, yêu tự do, không muốn bị áp đặt,… Dù chỉ là hợp tác, dù là quen