Trần Lộc phải nói là một con người không hề biết ngại.
Anh ta liên tục hẹn Trình Nhiên đi ra ngoài cùng bố mẹ của mình, bởi vì Trần Lộc biết điểm yếu của cậu chính là không dám từ chối người lớn.
Có lúc còn cố ý để cho Thiệu Dịch Xuyên biết về địa điểm cuộc hẹn.
Trình Nhiên như đang đứng ở giữa một ngã tư đường vô cùng lớn.
Cậu muốn rẽ phải nhưng lại không thể, còn rẽ trái thì không thể nào trở về nhà được.
Cậu nể mặt bố mẹ của Trần Lộc là người quen của gia đình cậu từ lâu, bác trai bác gái lại thực sự quý cậu.
Hơn nữa là là vì mặt mũi nên không công khai vạch trần lý do thực sự của việc chia tay, Trình Nhiên đã đưa ra hướng giải quyết là ai sẽ tự về nhà người nấy giải trình với bố mẹ.
Nhưng Trần Lộc đã không làm như vậy.
Anh ta hết lần này lại đến lần khác không tuân thủ theo những gì đã hứa.
"Bác gái, bác gọi cho cháu có việc gì không?"
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói vui vẻ của mẹ Trần Lộc: Ngày mười bốn tháng này chúng ta cùng đi dự một buổi tiệc nhé Nhiên Nhiên?
Ngày mười bốn tháng này? Trình Nhiên nhìn vào tờ lịch để bàn của mình, ngày mười bốn đã được cậu khoanh tròn bằng mực đỏ.
Đánh dấu này có nghĩa đây là ngày quan trọng.
Trình Nhiên đáp: "Cháu bận rồi ạ.
Có lẽ là thời gian sau này cháu cũng rất bận không thể nào đi được."
Vậy sao? Thực sự không rảnh ư là cuối tuần mà.
Thực ra là một buổi tiệc của đại gia đình nhà họ Trần, sẽ rất vui nếu cháu có thể tham dự.
"Cháu bận rồi ạ." Trình Nhiên muốn đổi đề tài không muốn tiếp tục bị dồn ép đi tham dự tiệc, "À phải rồi bác gái bệnh tình của bác thế nào rồi?"
Trình Nhiên muốn một buổi hẹn với mẹ Trần Lộc để nói rõ.
Bác ấy à, chuyện này Trần Lộc của nói với cháu sao? Bác đã chữa trị xong rồi, ôi cái bệnh của người già ấy mà không đáng lo ngại lại còn được phát hiện sớm nên đã không sao rồi.
Bác rất khỏe.
"Vậy ạ..." Còn Trần Lộc thì lại nói rằng mẹ của anh ta phải đi chữa trị ở Mỹ trong thời gian tới, tình trạng không khả quan cần tranh xa những tin tức dễ kích động.
Trần Lộc thật là bỉ ổi.
Vì muốn níu kéo chuyện tình cảm mà lại nói về bệnh tình của mẹ mình theo chiều hướng xấu đến thế.
Trình Nhiên thở dài, cậu đã dành vài phút để đấu tranh xem có nên giải quyết chuyện này ngay lập tức hay không.
"Bác gái, cháu và Trần Lộc đã chia tay nhau từ mấy tháng trước rồi."
Thời điểm gần cuối nay Trình Nhiên rất bận rộn với công việc ở công ty, đặc biệt là năm nay cậu vô cùng bận.
Thiệu Dịch Xuyên cảm thấy để gặp được Trình Nhiên là chuyện khó khăn.
Cậu thường làm việc đến tối muộn, sau đó mới trả lời tin nhắn của Thiệu Dịch Xuyên, cũng vì lý do này mà anh không dám làm phiền cậu nhiều.
"Trình Nhiên, cậu không suy nghĩ lại? Cậu có biết rất khó khăn chúng ta mới nổi lên không? Đột nhiên đang trên đà đi lên lại không chịu nhận kịch bản nào nữa." Vẫn là quản lý Du luôn miệng ồn ào muốn cậu đi diễn trở lại.
"Không đi diễn nữa!" Cậu bận đến tối mày tối mũi, làm gì có thời gian để làm việc khác.
Quản lý Du đanh mặt lại, "Cậu không nghe tôi tôi sẽ mách với chủ tịch!" Dạo này chỉ số điểm nổi tiếng của Trình Nhiên lại tụt hạng đi một cách nhanh chóng.
Bởi vì cậu không tham gia bất cứ hoạt động nghệ thuật nào.
Các trang của người hâm mộ không có gì để đăng tin tức.
Thân là một quản lý đang thực sự rất sốt ruột.
Về cái này Trình Nhiên không quan tâm, "Vậy anh đi nói chuyện với bố em đi.
Muộn rồi em phải trở về công ty đây, anh tiếp tục ăn cơm trưa đi nhé."
Thực ra vẫn chưa đến giờ làm, chỉ là cậu không muốn tiếp tục vấn đề công việc nghệ thuật.
Trình Nhiên không có hứng thú và hoàn toàn chẳng có một tí tài năng gì về diễn xuất.
Cậu thích công việc văn phòng hơn.
"Trình Nhiên!"
Cậu quay đầu lại, là một đồng nghiệp cùng công ty.
Người này dường như thuộc phòng kế toán, Trình Nhiên lễ phép cúi người chào hỏi, "Vâng xin chào anh.
Anh tìm trưởng phòng của tôi à? Cô ấy đi ăn cơm chưa về."
Người nọ lắc đầu mỉm cười, "Không phải tôi không tìm cô ấy.
Tôi tìm cậu."
"Tôi? Anh tìm tôi có việc gì sao?"
Người nọ lấy ra trong túi vài lon cà phê rồi đưa hết tất cả cho Trình Nhiên.
Cậu hoàn toàn ngơ ngác và bị động phải ôm mấy lon nước này, "...."
"À thực ra tôi thấy người mẫu đại diện chụp cho hãng cà phê này giống với cậu Trình quá.
Nhịn không được nên mua về tặng cho cậu! Cậu nhận nhé."
"...." Hình được in trên lon cà phê này chính xác là Trình Nhiên.
Ở cơ quan Trình Nhiên thuộc dạng ít nói chuyện với người bên ngoài phòng làm việc.
Người này là Lục Thâm phó phòng kế toàn, cậu từng gặp qua vài lần.
Người này cũng thuộc kiểu người thân thiện, rất được mọi người trong công ty ưa thích.
Lục Thâm còn nói rất nhiều về một bộ phim từng xem qua, trong đó có một nhân vật phụ khá giống với Trình Nhiên.
"Đột nhiên tôi không nhớ tên bộ phim đó, nhưng nam phụ của bộ phim đó rất giống với cậu Trình!" Lục Thâm rất hào hứng khi kể về bộ phim đó
"...."
Lục Thâm khi nói về chuyện này vô cùng thì vô cùng thích thú, "Tôi biết chỉ là người giống người mà thôi, cái người diễn viên đó đóng vai phản diện theo tôi thấy là khá đạt, chắc là tính cách của cậu ấy rất mạnh mẽ.
Còn cậu Trình thì tôi thấy cậu rất nhẹ nhàng."
Trình Nhiên thở dài, bộ phim mà Lục Thâm nói cũng là do cậu đóng luôn.
Hóa ra người xem phim và quảng cáo về cậu không ít, chỉ là họ không tài nào tin cậu là người đóng chúng.
Trình Nhiên quay trở về phòng làm việc, lúc đó vài người đồng nghiệp liên tục nhìn cậu tủm tỉm cười.
Họ làm sao thế?
"Trình Nhiên, cậu không nhận ra sao cái anh chàng Lục Thâm có ý với cậu đó." Chị trưởng phòng đẩy đẩy vai cậu.
Một người đồng nghiệp khác phụ họa thêm, "Đúng rồi, cậu còn nhớ buổi sáng ngày hôm qua không? Vừa đi vào đã có một ly trà và bánh ngọt ở bàn làm việc đó, không ai khác chính là của Lục Thâm đó."
"...." Chuyện gì thế này.
Hôm qua cậu đã ăn sáng rồi, vì thế phần ăn đó đã mang cho một người đồng nghiệp trong văn phòng.
Trình Nhiên thở dài, số cà phê này một mình cậu cũng không thể nào uống thế nổi.
Cậu sẽ chia cho mọi người ở đây.
Vẫn còn chưa đến giờ vào làm việc, Trình Nhiên trở về chỗ ngồi sau đó dùng điện thoại một chút.
Cậu nhấn vào Wechat, sau đó vào mục tin nhắn của Thiệu Dịch Xuyên.
Không hiểu sao lại đột nhiên muốn nói chuyện với anh quá.
Tin nhắn cuối cùng là của tối ngày hôm trước, đã hai ngày rồi chưa trò chuyện với nhau.
Cũng là vì Trình Nhiên bận quá không có thời gian.
Không biết giờ này Thiệu Dịch Xuyên đang làm gì, có lẽ nên chủ động hỏi thăm một chút.
[Trình Nhiên: Anh đang làm gì thế?]
Không lâu sau đó đã nhận được câu trả lời.
Thiệu Dịch Xuyên nói rằng đang ở nhà ăn của công ty.
Hôm nay đến công ty để làm việc với bên sản xuất âm nhạc, anh đang có dự án mới.
Thiệu Dịch Xuyên còn chụp phần cơm mà mình đang ăn cho cậu xem, có đầy đủ các món xào, món mặn và canh.
Chế độ dinh dưỡng ở công ty đó xem chừng là rất tốt.
[Thiệu Dịch Xuyên: Cậu không phải đang đi làm sao? Sao lại nhắn tin giờ này cho tôi? Không phải có chuyện gì rồi đó chứ?]
Trình Nhiên bật cười, nhắn tin vào giờ này giờ có lẽ đúng là chuyện lạ rồi.
[Trình Nhiên: Chỉ là tôi đang rảnh thôi, muốn nhắn tin một chút cho thoải mái đầu óc.
Không phiền anh chứ?]
Thực ra cậu chẳng thể nói rằng cậu không đột nhiên có thời gian như vậy.
Mà là không tìm lòng được muốn nói chuyện với Thiệu Dịch Xuyên.
[Thiệu Dịch Xuyên: Nhưng tôi phải ăn cơm cho thật nhanh rồi.
Khoảng mười lăm phút nữa tôi sẽ cho cậu nghe bài hát mà tôi sẽ thu âm nhé?]
[Trình Nhiên: Bài hát mới sao?]
Nếu có thể nghe được bài hát mới của Grunt thì có phải cậu rất may mắn rồi không.
Đến cả thông báo đến người hâm mộ còn chưa có.
[Thiệu Dịch Xuyên: Không hẳn là tôi phát hành ca khúc mới.
Tôi đang thu âm một bài hát làm nhạc phim truyền hình.
Là bộ phim mới có diễn viên Cổ Gia Nghi.]
Trình Nhiên không nhịn được mà gửi đi rất nhiều biểu cảm mong chờ, cậu rất thích nữ diễn viên Cổ Gia Nghi.
Chưa lần nào có cơ hội đóng phim cùng.
Trình Nhiên được gửi một bản ghi âm dài khoảng hơn ba phút qua Wechat.
Trong đó là giọng hát của Thiệu