"Cấp ba học trưởng đã rất nổi tiếng về tài ca hát rồi, vào mấy ngày lễ chúng tôi luôn được nghe học trưởng hát trên sân khấu.
Vào năm nhất đại học của tôi thì học trưởng bận rộn nên không tham gia hoạt động nhiều.
Suốt quãng thời gian đi học, các học sinh tham gia rất đầy đủ các buổi văn nghệ bởi vì có học trưởng Thiệu."
Thiệu Dịch Xuyên chưa từng nghĩ bản thân có sức hút đến như vậy.
Các chuyên mục về lại trường cũ để hát của anh, đúng là có nhiều người đến thật.
"Hai người học chung trường đại học luôn sao? Grunt tốt nghiệp đại học Thanh Hoa đó, vậy cậu Trình cũng thế luôn à? Oa, bây giờ tôi mới biết."
"Ừ đúng là nhân tài Thanh Hoa."
Trình Nhiên xua tay nói không có đâu, không có đâu.
Thiệu Dịch Xuyên hỏi: "Tôi có nhiều fan hâm mộ lắm sao?" Anh có từng nghe bạn bè nói rồi, nhưng không tin lắm bởi vì khắp các diễn đàn mạng trường không có nhiều thông tin.
"Có đó, nhiều lắm." Lúc đó các sinh viên chỉ bàn bán về Thiệu Dịch Xuyên qua các tin nhắn cá nhân thôi, không đăng rầm rộ lên diễn đàn trường.
Chỉ có vài sinh viên mới vào thì đua nhau xin tài khoản weibo của anh.
"Vậy có phải cậu hâm mộ tôi không?"
Trình Nhiên gật đầu cười, "Phải.
Một lát nữa quay xong học trưởng cho tôi xin chữ kí nhé?"
Thiệu Dịch Xuyên cười, "Được chứ."
Lúc còn học cấp ba và đại học Thiệu Dịch Xuyên rất thường xuyên quay lại trường cũ để hát cho ngày kỉ niệm thành lập trường, anh rất tích cực hoạt động trong công lạc bộ dù đã ra trường.
Nhưng khoảng ba năm sau thì không trở về trường nữa, bởi vì Thiệu Dịch Xuyên đã trúng tuyển vào công ty đạo tạo ca sĩ chuyên nghiệp.
"Ồ, hóa ra là fan hâm mộ của Grunt đây mà.
Chắc là đã đặt chân đến hết tất cả các đêm biểu diễn của thần tượng rồi đúng không?"
Trình Nhiên chỉ cười, không trả lời câu hỏi này.
Bởi vì cậu chưa từng đến buổi diễn nào cả.
Sau khi tốt nghiệp thì bận rộn nhiều hơn và Trần Lộc luôn mè nheo ở bên cạnh tiếp đó khi hai người đi vào tìm hiểu thì Trình Nhiên hầu như không còn suy nghĩ đến thần tượng nữa.
"Mà này tôi hỏi thật, thần tượng Grunt lâu như thế bây giờ được gặp rồi thì có phát sinh ra cảm giác gì không?"
Trình Nhiên chớp mắt cậu làm gì có cảm giác mới lạ nào được phát sinh ra đâu, cậu cười cười trả lời: "Vẫn là thần tượng của tôi!"
Buổi chiều có khoảng một tiếng nghỉ ngơi để ekip sắp xếp một khung cảnh mới.
Trình Nhiên tranh thủ nằm nghỉ lưng một chút.
Quản lý Du ngồi bên cạnh có một chút khen ngợi, lần đầu tiên tham gia show mà Trình Nhiên nói chuyện nhiều như vậy.
"Cậu còn cho mọi người biết vài thông tin về Grunt nữa.
Làm tốt đấy."
Trình Nhiên nhắm mắt lại nghỉ ngơi, miệng trả lời: "Thông tin đó có gì lớn lao đâu.
Fan hâm mộ đã biết Grunt vốn nổi tiếng từ khi còn đi học."
Lúc nãy mọi người nói rằng muốn xem vài hình ảnh hay là video ca hát của Thiệu Dịch Xuyên, Trình Nhiên có nhưng cậu không đưa ra.
Chỉ lắc đầu nói không giữ.
Số tài nguyên đó chỉ được lưu hành nội bộ thôi.
Từ sau Grunt được debut các sinh viên trường bắt đầu thắt chặt việc tung hình ảnh của Thiệu Đình Xuyên ra bên ngoài.
Những ảnh chụp và video quay hình trong những lần tham gia sự kiện của trường đều do ban truyền thông nắm giữ và chỉ đăng dần.
Vào ngày sinh nhật hay những lúc Thiệu Đình Xuyên ra bài hát mới, có hoạt động mới thì sẽ đăng hình lên xem như là một cách ủng hộ cựu học sinh.
Fan hâm mộ của Thiệu Dịch Xuyên đã có được kha khá hình của anh rồi, nhưng đó là của khi vừa tốt nghiệp.
Còn lại hình ảnh chất lượng cao thì không có.
Vào buổi chiều là tiết mục cuối cùng, khung cảnh được trang trí vô cùng lãng mạn với nhiều dây đèn lấp lánh.
Có một sân khấu nhỏ, ban nhạc và loa kèn.
Ở phía sau sân khấu là một chiếc xe tài cà phê và đồ ăn nhẹ.
Thiệu Dịch Xuyên đang đứng trong quầy xe, anh đảm nhận việc chuẩn bị đồ uống.
"Cậu muốn uống gì?"
Trình Nhiên ít khi uống cà phê bên ngoài, chủ yếu là tự mình pha tại nhà.
Cậu không biết ở đây có loại cà phê nào để chọn.
Thiệu Dịch Xuyên giới thiệu sơ qua, "Đều là cà phê đóng gói.
Cậu muốn uống thêm sữa không? Bao nhiêu thì đủ?"
"Cho tôi ít sữa thôi.
Tôi thích uống đắng, cảm ơn."
Chỉ cần bước ra khỏi lều là đã có máy quay đi theo, quá trình Trình Nhiên đợi lấy đồ uống cũng có hai chiếc máy đứng cạnh.
Sau khi mọi người có đồ uống đầy đủ là đến phần thưởng thức âm nhạc.
Kịch bản chỉ sắp xếp chi tiết ở phần này.
Ba ca sĩ đội chủ nhà sẽ lên sân khấu trình bày một vài bài hát của họ.
Cô diễn viên nổi tiếng họ Lý kia cũng được mọi người tung hộ rằng hát rất hay, cho nên cũng sẽ cover một hai bài.
Trình Nhiên có nghe đạo diễn nói, Thiệu Dịch Xuyên cũng hát chung với cô ấy.
Trình Nhiên cầm ly nước của mình ngồi xuống tấm thảm màu vàng nhạt được trải xuống đất, cậu sẽ ngồi đây để thưởng thức buổi ca nhạc tối hôm nay.
Đã rất lâu rồi mới có thể nghe lại Thiệu Dịch Xuyên hát trực tiếp, khoảng cách vừa gần lại vừa rõ hơn so với lúc xem ở trường đại học.
Giọng hát của Thiệu Dịch Xuyên rất ấm.
Anh có thể hát được những bài nhạc sôi động và cả những bản tình ca.
Dù thể loại nào cũng có thể làm chủ sân khấu rất tốt.
Trình Nhiên nghiêng đầu lắc lư theo giai điệu nhạc.
Một số bài hát từ thời cũ xưa mà Thiệu Dịch Xuyên hát, cậu vẫn còn nhớ mang máng lời nên nhẩm miệng hát theo.
Trình Nhiên không để ý rằng tất cả mọi hình ảnh đều được máy quay ghi lại hết thay, vô cùng chân thực.
Đó là tiết mục cuối cùng rồi.
Sau khi quay xong đã là mười giờ tối, Trình Nhiên nhanh chóng tẩy trang để ra về.
Quản lý Du cũng giúp cậu mặc áo khoác và lấy đồ dùng cá nhân mang lên xe.
Trình Nhiên chuẩn bị đi về thì có một cô gái nhỏ bé tự xưng là nhân viên trong đoàn của Thiệu Dịch Xuyên, cô ấy mang đến cho cậu một tấm giấy có chữ kí và nói: "Ngài Grunt nhờ tôi gửi cho ngài cái này."
Trình Nhiên nhận lấy hóa ra Thiệu Dịch Xuyên còn nhớ lời nói của cậu lúc ghi hình.
Trình Nhiên thực sự chưa nghĩ đến việc muốn có chữ kí của anh, lúc nãy là thuận miệng nói ra thôi.
Nhưng cũng không sao, được thần tượng đưa chữ kí đến cho cũng là hay đấy chứ.
"Nói cảm ơn tiền bối giúp tôi nhé."
Tập ghi hình ngày hôm nay sau khi biên tập xong đáng lý sẽ chỉ gửi cho những người nổi tiếng đã tham gia mà thôi, còn diễn viên nhỏ như Trình Nhiên thì không được xem.
Nhưng vì đạo diễn biết bố của cậu cho nên có hỏi rằng liệu có muốn xem trước hay không.
Trình Nhiên ít khi xem lại các chương trình hay phim của mình đã góp mặt, bởi vì phân cảnh của cậu không có bao nhiêu cả.
Quản lý Du nhanh miệng nói muốn xem, nên đạo diễn gật đầu nói sẽ gửi khi làm xong.
"Này, lúc nãy khi cậu đang ghi hình thì có điện thoại của Trần Lộc gọi đến.
Nhưng tôi không có nghe." Quản lý mang điện thoại trả lại cho cậu.
Trình Nhiên kéo lưng ghế ngã ra sau, tìm một tư thế thoải mái để ngồi rồi mới xem điện thoại sau.
Bây giờ phải di chuyển khoảng hai tiếng nữa mới về đến nhà, ngày mai còn phải đi làm sớm thật là mệt.
Bình thường khi Trần Lộc gọi đến quản lý sẽ nghe máy giúp và báo cáo rằng Trình Nhiên đang quay hình chưa xong.
Nhưng bây giờ thì hai người đã chia tay rồi, không tiện trả lời nữa.
Trình Nhiên lười gọi lại, cậu kiểm tra tin nhắn thấy nhận được rất nhiều tin từ Trần Lộc.
[Trần Lộc: Anh nhớ em rồi.]
[Trần Lộc: Chúng ta cần nói chuyện lại]
[Trần Lộc: Anh muốn giải thích! Em không thể chỉ nhìn qua một cái liền chia tay!]
[Trần Lộc: Anh vẫn yêu em]
Trình Nhiên đảo mắt nhìn ra cửa sổ xe, các tòa nhà cao tầng bắt đầu chạy dọc theo tuyến đường lớn, hoa lệ với nhiều ánh đèn sáng chói.
Cậu không phải kiểu người thích dây dưa, nói một thì sẽ là một, nói chia tay thì chắc chắn sẽ chia tay.
Trần Lộc không nhất thiết phải ồn ào như thế này.
Quản lý Du ngồi bên cạnh nhìn cậu một lúc rồi mới mở miệng, "Anh nói này, chuyện cậu và Trần Lộc trước đây ấy cả giới ai cũng biết.
Bây giờ hai người chia tay rồi mà nhãn hàng của Trần Lộc làm đại diện vẫn chứ gửi đồ đôi đến cho cậu."
Trình Nhiên nhíu mày,