2. Anh rất nhớ em
Ánh đèn vàng ấm áp soi chiếu ba người ngồi trước bàn ăn dài. Đồ ăn trên bàn tao nhã, thanh đạm, bát đĩa sứ được in hoa văn tinh xảo.
“Tối mai mẹ và bố có việc, dì Chu làm cơm xong sẽ về.”
Người phụ nữ mặc áo sơ mi cổ đứng đặt bát xuống, sau khi lấy khăn tay lau nhẹ, khẽ liếc mắt về phía cô con gái đối diện đang quy củ, an tĩnh ăn cơm rồi nói.
Dịch Thì nuốt miếng bông cải xanh nhạt nhẽo, vô vị vào miệng, đặt bát lên chiếc khăn trải bàn màu đen có hoa văn thiếp vàng, sau đó khẽ đáp: “Vâng ạ.”
Bố Dịch đang ngồi ở ghế chính, dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ông cũng nhìn cô hỏi: “Ngày mai, đứa nhỏ nhà họ Lâm kia lại muốn qua à?”
Ánh đèn vàng ấm áp không thể làm dịu đi bầu không khí lạnh lẽo trong phòng, vẻ mặt của Dịch Thì không đổi, hơi động đậy môi, “Vâng.”
Mẹ Dịch khẽ liếc mắt về phía bố Dịch, lại chuyển chủ đề, “Sang năm lên 12 rồi, con nghĩ muốn học ngành gì chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
“Vậy con cứ tự quyết định, có gì không hiểu có thể hỏi bố mẹ.”
Bố mẹ thấu tình đạt lý, con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện, hình ảnh rất hòa thuận.
Tuy nhiên, trong căn nhà này, Dịch Thì vẫn cảm nhận được cảm giác kiềm nén sâu sắc.
Đồ ăn phải thanh đạm, nhạt nhẽo, lúc dùng cơm không được nói chuyện, cuối tuần không được ra ngoài chơi với bạn, dù không có yêu cầu nhiều về thành tích nhưng lúc nào cũng nói, “Bố mẹ muốn tốt cho con.”
Giống như trong căn nhà này, rõ ràng có 3 người ở, nhưng không có chút hương vị tình thân nào.
Bên ngoài tấm rèm cửa sổ màu đen là bầu trời đêm, cành cây đung đưa trong gió, Dịch Thì ngồi trong phòng, nhìn chằm chằm bộ bút pháp viết chữ khải nét nhỏ, nhưng mãi không đặt bút.
“Cộc cộc!” Đó là tiếng của đồ gì đó đập vào cửa kính.
Cô gái quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, đôi mắt sáng lên, gác lại bút máy, đứng dậy đi ra ngoài.
Đó là một chiếc máy bay không người lái mini, với phần thân màu đen, chỉ có một góc nhấp nháy đèn đỏ
trong bóng tối.
Chiếc máy bay không người lái vốn còn lắc lư xung quanh, khi Dịch Thì chạm vào nó, ngoan ngoãn dừng lại trên tay cô, chỗ chân đỡ có một tờ giấy.
“Anh rất nhớ em.”
Bốn chữ to bay lượn phủ đầy cả tờ giấy, cô gái vô thức cong khóe miệng, phát ra tiếng cười khẽ.
Cô bước qua bậc thềm, đi tới ban công, quay đầu nhìn một căn nhà nhỏ khác bên kia đường, quả nhiên là Lâm Húc.
Chàng trai cầm điều khiển từ xa, tùy ý tựa vào ban công, có lẽ là mới tắm xong, mái tóc rũ lộn xộn trước trán, gương mặt như muốn đập tan ánh sao đêm nay, nụ cười rạng rỡ.
Đêm yên tĩnh,bố mẹ Dịch đều ở trong phòng, cho dù biết phòng có cách âm tốt, cô cũng không dám tùy tiện nói chuyện với anh.
Dịch Thì cũng nhìn anh cười, bỗng nhiên cầm máy bay không người lái xoay người chạy vào phòng ngủ, Lâm Húc nhìn thấy thế thì cau mày, nghi ngờ nhìn xung quanh không biết cô làm gì.
Chưa tới một phút, cô gái đi ra, giơ chiếc máy bay không người lái trong tay về phía anh, sau đó đặt ở mép ban công.
“MT.”
Máy bay không người lái nhỏ đáp xuống thuận lợi trước cửa nhà anh, Lâm Húc đặt điều khiển từ xa xuống, mười ngón tay linh hoạt gỡ tờ giấy trên chân máy ra.
MT=Me Too
“Anh rất nhớ em.” “Em cũng thế.”
Lâm Húc nhướng mắt nhìn cô gái đang cười bên kia, mặc dù khoảng cách khá xa và đèn đường mờ ảo nhưng anh vẫn nhìn thấy đôi mắt linh động và gương mặt dịu dàng của cô.
Nghĩ đến những tin đồn trong trường, Dịch Thì là mỹ nhân lạnh lùng, ngay cả khi cười đùa cũng mang vẻ lạnh nhạt.
Là người đẹp, anh thừa nhận, nhưng lạnh lùng không phải vậy.
Rõ ràng “quả chanh nhỏ” của anh đáng yêu vậy cơ mà.