"Sao anh lại tới đây?" - "Tới thăm ban, không được à?"
"Em cũng đâu có nói không được đâu, chỉ là thấy người trăm công nghìn việc như anh cũng có thời gian tới thăm ban thì hơi bất ngờ thôi!"
Hai người tầm phào với nhau vài câu thì Nhạc Tư Truy sau khi đưa chai nước cho trợ lý cũng tiến lại gần chào hỏi:
"Đại gia Tô hôm nay cũng có thời gian tới đây thăm ban sao?"
"Phim tôi đầu tư mà, cũng nên đến thăm thú xem mọi người có chăm chỉ làm việc hay không."
"Đương nhiên là phải chăm chỉ rồi, nếu không chẳng phải sẽ phụ lòng của đại gia Tô sao?"
Tô Trục Lâm cùng Nhạc Tư Truy cùng nhau bắt tay coi như chào hỏi.
Nhưng bằng một cách nào đó Nhạc Tư Truy cảm nhận dường như Tô Trục Lâm đang cố gắng bẻ gãy từng đốt xương trong bàn tay của anh ta, cũng cảm thấy hình như cái nhìn của vị đại gia này dành cho anh ngày hôm nay không có chút thiện chí nào.
Tô Trục Lâm vỗ vỗ bàn tay, anh nói to tiếng để mọi người cùng nghe thấy: "Mọi người vất vả rồi, hôm nay để tôi mời mọi người bữa tối coi như thay lời cảm ơn vì tất cả đã cố gắng làm việc nhé!"
Cả đoàn cùng nhau hò reo phấn khích.
Ai nấy lên xe quay trở về khách sạn thay đồ đạc tắm rửa thật sạch sẽ.
Đúng 8 giờ tối, tất cả từ đạo diễn, biên kịch, diễn viên chính phụ cho tới các nhân viên trong đoàn đều đặn xuất hiện ở một nhà hàng truyền thống trung hoa 5 sao.
Ngay từ khi xuất hiện, Nhạc Tư Truy luôn sóng vai với Bác Thanh khiến Tô Trục Lâm vô cùng ngứa mắt.
Nhân lúc Bác Thanh vừa ngồi xuống, Nhạc Tư Truy còn định kéo ghế ngồi cạnh cô thì Tô Trục Lâm đã mặt dày ngồi ngay xuống bên cạnh cô, khuôn mặt ngước lên nhìn nam chính đầy vẻ ngây thơ vô (số) tội:
"Tôi ngồi đây được chứ?"
"À, Tô đại gia muốn ngồi đây à? Không sao, anh cứ ngồi đi, tôi sẽ sang kia ngồi cạnh biên kịch cùng đạo diễn!"
Tất cả mọi người đều ổn định được chỗ ngồi, Tô Trục Lâm cầm ly rượu vang đứng lên nói với tất cả: "Bữa ăn này coi như bù một phần công sức vất vả của mọi người, cùng nhau cố gắng làm việc nhé!"
Đạo diễn Lưu, Quân Dao, Bác Thanh, Nhạc Tư Truy cũng thuận thế đứng lên cụng ly với nhà đầu tư Tô Trục Lâm, những bàn xung quanh cũng nâng ly rượu lên hô hào.
Ngồi ăn được một lúc, Tô Trục Lâm đứng lên ra ngoài đi vệ sinh, anh vừa ra ngoài được bao lâu thì Nhạc Tư Truy cũng theo sau ra ngoài.
Lúc cả hai cùng giải quyết nỗi buồn xong, Nhạc Tư Truy cùng Tô Trục Lâm đứng rửa tay bên ngoài, Nam chính chủ động nói chuyện trước với anh
"Tô đại gia, cùng ra ngoài kia hút một điếu thuốc không?"
"Cậu cũng hút thuốc?"
"Sao lại không? Cùng là người lớn cả rồi, những lúc áp lực khó nói cũng chỉ còn cách tìm đến điếu thuốc giải sầu thôi!"
"Vậy cậu đang có tâm tư à?"
"Không, tự dưng muốn cùng Tô đại gia hút một điếu thôi."
Cả hai cùng nhau ra ngoài hành lang, còn cẩn thận đóng cửa lại tránh thu hút ánh nhìn từ nhân viên.
Nhạc Tư Truy tự châm cho mình một điếu mới đưa một điếu thuốc khác cùng bật lửa cho Tô Trục Lâm tự xử.
"Tô Trục Lâm?"
"Có hay không, từ khi gặp mặt đến giờ, sao chỉ riêng hôm nay tôi cảm thấy anh rất có ý kiến với tôi nhỉ?"
"Có sao?"
"Ừ, là rất có.
Có điều, tôi để ý ánh mắt anh dành cho Bác Thanh...!có tình...!Liệu đó có phải nguyên do anh ngứa mắt tôi?"
Tô Trục Lâm thở hắt ra một màn khói trắng mờ ảo, ánh mắt chứa đầy suy tư nhìn về ánh đèn đường xa xăm: "Tin đồn của cậu với Bác Thanh..."
"Đúng một nửa, vì tôi thích cô ấy...!còn cô ấy thì không biết tình cảm của tôi.
Nhưng tôi sẽ kiên trì, tôi sẽ từ từ chinh phục cô ấy!"
"Vậy à..." Tô Trục Lâm cười khệnh, anh vuốt v3 điếu thuốc lá nằm trên tay mình "Tôi cũng thích cô ấy..."
Lúc Nhạc Tư Truy nói với anh, ánh mắt của anh khi nhìn Bác Thanh có chứa tình nhưng cũng nghĩ anh sẽ phản bác lại, chẳng ngờ được giờ phút này, chính vị đại gia này lại thẳng thắn thừa nhận bản thân có tình cảm với Bác Thanh.
Nhưng vì chính Nhạc Tư Truy còn đang làm nam chính cho bộ phim mà Tô Trục Lâm đầu tư, hai người lại cùng thích một cô gái nhưng cũng không muốn vì thế mà đôi bên căng thẳng, Nhạc Tư Truy cười lớn lên chọc Tô Trục Lâm:
"Như vậy chúng ta sẽ phải cạnh tranh công bằng rồi sao hả Tô đại gia?
Tô Trục Lâm vứt điều thuốc lá còn hút dở vào thùng rác, trước khi quay trở về phòng bao còn không quên